Editor: Thùy Linh

Dọc đường đi, Hàn Lệ buồn bực không vui, cho đến khi về ký túc xá thì sắc mặt cậu mới đỡ hơn phần nào.

Cậu có lời muốn nói với Vân Tri, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lộ Tinh Minh đứng bên cạnh, trầm mặc làm anh tránh ra.

Lộ Tinh Minh không động đậy.

Hàn Lệ tức tối mở miệng: “Tao có lời muốn nói với em gái tao, mày cút ra xa chút đi.”

Vân Tri sợ hai người lại sinh ra mâu thuẫn nên đem cặp sách đưa đến tay Lộ Tinh Minh, dịu dàng nhờ giúp đỡ, “Thí chủ, cậu có thể cầm cặp giúp mình được không?”

Trong nháy mắt, Vân Tri thấy anh bất mãn nhưng nhanh chóng che giấu đi, động tác thô bạo cầm lấy cặp sách.

Lộ Tinh Minh lui về phía sau đến trước cửa, nhưng không có đi vào, mặt vô cảm hướng về bọn họ, coi như là nhượng bộ.

Hàn Lệ liếc Lộ Tinh Minh một cái, tránh anh nghe lén nên trực tiếp kéo Vân Tri đi ra xa mấy bước.

Thấy Vân Tri vượt quá tầm, sắc mặt Lộ Tinh Minh càng khó coi.

“Cậu muốn nói cái gì?” Vân Tri ngửa đầu, hàng mi dài tạo ra một bóng râm nho nhỏ phủ lên đôi mắt, cô nhìn Hàn Lệ, ánh mắt trong suốt, “Bây giờ Lộ thí chủ không nghe được, cậu nói đi.”

Hàn Lệ đột nhiên nhăn nhó, vô cùng sốt ruột xoa đầu, ánh mắt né tránh, hồi lâu mới dè dặt hỏi: “Cô không tức giận nữa hả?”

Vân Tri không biết Hàn Lệ còn để ý đến việc này, cô bật cười khẽ: “Không giận.” Vân Tri dứt khoát trả lời, “Hôm nay cô rất vui vẻ, cảm ơn cậu đã đi chơi cùng cô.”

Hàn Lệ bĩu môi, đỏ mặt, “Ai, ai cần cô cảm ơn…”

Vân Tri không để tâm tính tình kiêu ngạo của cậu, cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt, “Cô thấy cậu rất sợ chó, thật ra thì cậu không cần phải miễn cưỡng, nhưng mà cô rất vui.” Cô mím môi, “Cậu nói cũng không sai, cô cũng có lỗi, hi vọng cậu cũng không tức giận…”

Có lẽ vì hoàn cảnh sinh hoạt nên Vân Tri luôn luôn cố chấp, có lúc cố chấp đến mức làm người ta không thích, cô muốn tiếp thu, học thay đổi.

“Tôi, tôi không giận.” Hàn Lệ không giỏi với việc này, “Vậy.. Chúng ta hòa nhau rồi đúng không?”

Vân Tri gật đầu thật mạnh một cái Hàn Lệ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đột nhiên nhớ tới đồ vật muốn cho Vân Tri, vội vàng mở cặp sách, từ trong cặp móc ra một hộp socola chưa bóc.

Hàn Lệ ho nhẹ, đưa tới: “Này, cho cô.”

Cậu không được tự nhiên nói: “Tôi cũng không biết cô muốn cái gì, nên.. tôi mua đại thôi.”

Hàn Lệ nghĩ làm hòa thì dù sao cũng phải chân thành một chút, không mang theo quà thì không nói được, có thể nói là từ nhỏ đến lớn chỉ có người ta đưa quà cho cậu, chứ cậu không đưa quà cho ai bao giờ. Không có kinh nghiệm nên sốt ruột tìm bạn tốt nhờ giúp đỡ, tìm hiểu kỹ rồi mới mua một hộp socola nhập khẩu, tốn không ít tiền.

Hàn Lệ vốn muốn đưa cho Vân Tri khi gặp mặt, ai ngờ lại gặp Lộ Tinh Minh nên quên sạch.

Vân Tri không ngờ Hàn Lệ sẽ tặng quà cho cô nên vô cùng kinh ngạc, thật lâu không đưa tay nhận.

Hàn Lệ đang muốn thúc giục thì lại nhớ cô nhỏ ngốc nghếch đang bị sâu răng, không thể ăn ngọt.

Cậu thầm chửi mình không có đầu óc, lúc ấy mua đồ mà không nghĩ tới, nghe thấy nhân viên bán hàng lôi kéo, nói là sản xuất ở Đức còn là vị mấy cô gái thích nhất nữa.

Một người ngu ngốc như cậu mua liền không ngần ngại.

Tay Hàn Lệ chậm rãi thu hồi, khổ não vò đầu, “Thôi, đưa cho người khác vậy.”

Lúc cậu thu tay về, Vân Tri lại giật lấy hộp socola ôm vào lòng ngực.

“Cô thích.” Vân Tri quả quyết nói, “Chờ răng tốt rồi cô sẽ ăn sạch hết.”

“À, vậy tôi đi đây.” Hàn Lệ không nói thêm nữa, bước chân nhanh chóng đi về ký túc xá của mình.

Chờ cậu đi xa, Vân Tri mới nhìn đồ vật ở trên tay.

Cái hộp tinh xảo, phía trên là ngôn ngữ của nước nào đó cô xem không hiểu một chữ. Nhưng Vân Tri thích, dù sao đây chính là món quà đầu tiên cô nhận được khi lên thành phố, còn là cháu trai tặng.

Cháu trai.

Vân Tri vô thức cười nhạt một cái, đáy mắt tỏa ra ấm áp.

Cô có người thân rồi.

Vân Tri ôm thật chặt vào lòng ngực, nội tâm nhảy nhót.

Khi cô còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc nhỏ, thì không chú ý thiếu niên đen mặt đứng ở phía sau.

“Rốt cuộc là cậu có vào hay không?”

Âm cuối của Lộ Tinh Minh làm cô cụt hứng, không dám chậm trễ mà cuống cuồng ôm đồ chạy đến bên cạnh.

“Trên tay cậu cầm cái gì đó?”

Cô ôm chặt quá nên Lộ Tinh Minh không thấy phía trên viết cái gì.

Vân Tri ôm càng chặt hơn, giọng nói hơi kiêu ngạo: “Quà đấy.”

Lộ Tinh Minh khinh bỉ, “Cài gì cậu cũng nhận được, nông cạn.”

Nhìn cái hộp kia chắc là socola, không thì là bánh quy, một cái hộp như vậy mà cô lại thích đến thế…

Lộ Tinh Minh có chút hụt hẫng, mặt mũi âm trầm.

“Này, cặp sách.” Đến trước cửa, Lộ Tinh Minh trả cặp sách màu hồng phấn cho cô.

Vân Tri nhận lấy, bắt đầu lục tìm thẻ phòng.

“10 giờ ngày mai đến nha sĩ.” Anh không yên tâm dặn dò, “Đừng trễ giờ.”

Vân Tri gật đầu liên tục, sau khi mở cửa liền chui vào phòng biến mất.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, đáy mắt Lộ Tinh Minh trầm thấp, âm thầm oán giận.

Hôm nay cô – không nói “Lộ thí chủ ngủ ngon” với anh.

Lộ Tinh Minh cảm thấy địa vị của mình không yên, cảm giác có nguy cơ bị Hàn Lệ chiếm chỗ.

**

Vân Tri không biết tâm tình phức tạp của Lộ Tinh Minh.

Cô không chúc anh ngủ ngon là muốn nhanh chóng về phòng mở bao lì xì. Đem socola đặt ở chỗ thoáng mát trong phòng bếp, Vân Tri gấp gáp mở bao lì xì của ông Lý ra, bên trong chứa một xấp tiền mới tinh, Vân Tri kích động đếm nhiều lần, kết quả đều là ba ngàn năm.

Ban đầu hai người đã thống nhất một giờ hai mươi đồng, dựa theo một ngày bốn giờ mà nói, không chỉ ông Lý ông cho nhiều hơn một ngàn mà đó còn là một số tiền vô cùng lớn với Vân Tri.

Đang lúc Vân Tri bối rối thì thấy trong bọc còn kẹp một tờ giấy, cô lấy ra, phía trên là dòng chữ cứng rắng của ông cụ.

[ Mấy ngày nay chăm sóc Tắc Ông Thất Mã rất cực khổ nên con để tiền mua đồ bồi bổ cho mình, chủ nhật không cần tới, con cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhé. ]

Ông cụ lại viết ở phía sau.

[ Học tập cho giỏi, chớ ngại gian khổ ở phía trước. ]

Ký tên: Ông Lý.

Vân Tri cầm tờ giấy, nhìn dòng chữ kia nhiều lần, mỗi một lần nhìn lại ấm áp trong lòng.

Thật ra thì nơi này không hề tệ hại.

Cô có cháu trai, có anh chị, có Tắc Ông Thất Mã, có ông Lý, còn có… Lộ thí chủ.

Nghĩ đến thiếu niên luôn im lặng trợ giúp cho cô, suy nghĩ của Vân Tri lại hỗn loạn.

Cô cẩn thận cất tờ giấy vào một cái hộp nhỏ, còn tiền thì ngày mai sẽ đi ra ngoài mua thức ăn, chiêu đãi mọi người coi như cảm ơn.

Quyết định xong, Vân Tri tắt đèn chợp mắt.

Sau một lát lại lục lọi điện thoại trên bàn, mơ màng tìm tên của Lộ Tinh Minh, soạn tin nhắn.

[ Vân Tri: Lộ thí chủ, ngủ ngon. ]

Chắc chắn đã gửi cho đúng người rồi Vân Tri mới xoay mình nhắm hai mắt.

**

Ngày hôm sau Vân Tri lại tỉnh dậy sớm, mặc kệ có là cuối tuần. Tập thể dục như mọi ngày rồi về nhà, thấy không còn sớm thì thay đồ, ôm con thỏ nhỏ trên đầu giường ra ngoài, kêu phòng đối diện.

Cốc cốc cốc.

Gõ ba cái.

“Lộ thí chủ.”

Kêu một miếng.

Cốc cốc cốc.

Lại gõ ba tiếng.

“Lộ thí chủ.”

Lại kêu một tiếng.

Cửa mở ra.

Vân Tri ôm chặt con thỏ nhỏ, lui về sau hai bước nhìn anh.

Lộ Tinh Minh đang cầm bàn chải đánh răng tự động, mắt lim dim buồn ngủ, khóe miệng dính bọt kem màu trắng, trên người anh còn chưa thay đồ ngủ, hai nút nút áo trước ngực không cài lộ ra xương quai xanh tinh xảo và bờ ngực quyến rũ.

Vân Tri nhìn chằm chằm, gương mặt bắt đầu ửng đỏ.

Ánh mắt của cô gái nhỏ buông lỏng, Lộ Tinh Minh cúi đầu thấy ngực của mình mồi chậm rãi nhếch mắt, lại thấy cô đang cầm con thỏ nhỏ lần trước anh mua cho thì cơn buồn ngủ biến mất.

Vân Tri thấy anh đang nhìn con thỏ thì tỉnh táo lại, cúi đầu xuống: “Mình muốn đưa Ngôi sao đi khám răng cùng…”

Ngôi sao?

Cái này còn đặt tên sao?

Lộ Tinh Minh không lên tiếng, xoay người trở lại phòng tắm, Vân Tri từ từ đi vào theo.

Lộ Tinh Minh mới tỉnh dậy.

Rèm cửa sổ đóng chặt, che hết tất cả các nguồn sáng, trên ghế sa lon là quấn áo tán loạn, giường nhỏ mất trật tự, cái chăn xanh đậm rơi vào một góc trên mặt đất.

Vân Tri nhìn quanh rồi lại nghĩ tới thân phận của mình, lập tức buông đồ xuống, vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.

Tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, anh đang tắm.

Vân Tri không khỏi nhìn về hướng đó, cách một ánh cửa trong suốt, đường cong cơ thể mập mờ của thiếu niên đập vào mắt cô.

Bên tai cô nóng lên, vội vàng dời mắt, mặc niệm nhiều lần không được nhìn mới khống chế mình nhìn đi chỗ khác.

“Thí chủ, cậu đã ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

Giọng nói anh vừa mát lạnh lại khàn khàn, càng lộ vẻ chất phác.

Vân Tri vui đầu xếp chăn gối chỉnh tề, tiến lên kéo màn cửa sổ ra để ánh sáng ấm áp tiến vào, lại mở ra cửa thông gió, nói: “Vậy tủ lạnh cậu có mì không? Mình nấu mì cho cậu nhé.”

Anh vừa mới tắm xong, lười thổi tóc, trực tiếp mặc áo tắm đi ra.

Vừa thấy Lộ Tinh Minh, Vân Tri lại bắt đầu hoảng thần.

Trên người anh dính nước, dưới mái tóc ướt nhẹp là gương mặt lạnh lùng sắc bén, khóe mắt bị nước nóng làm ửng đỏ làm mi mắt anh không còn lãnh dạm như trước. Yết hầu ở chỗ cổ anh còn dính nước, lại mang theo mấy phần cấm dục khó tả.

Tim Vân Tri đập nhanh, vội vàng tránh ra, khom người dọn dẹp ghế sô pha.

“Ở nhà nấu phiền lắm, đi ra ngoài ăn đi.”

“Mỗi ngày cứ ăn ở ngoài thì không tốt.” Vân Tri nhỏ giọng lầm bầm, “Gần kiểm tra rồi mà đau bụng thì làm sao.”

Lộ Tinh Minh nhìn cô, “Tùy cậu.” Ngưng một lúc, “Hình như có bánh mì, cậu xem thử.”

“Ừ.”

Vân Tri muốn vào phòng bếp thì chợt nghe lộ Tinh Minh nói:

“Bây giờ tôi muốn thay đồ, cậu đừng có nhìn lén đấy.”

Đầu tiên là phía sau lưng cô cứng đờ, ngay sau đó là mặt nóng lên, sau lại rón rén bước vào phòng bếp, rầm một tiếng, thuận tay đóng cửa lại, khóa thật chặt.

Chân mày Lộ Tinh Minh nhăn lại, ánh mắt thất vọng.

Không nhìn lén thật luôn?

Quá đáng mà.