Trong phòng bếp truyền đến âm thanh của máy hút khói, ong ong ong... Giống như là bài hát ru con, Đoàn Đoàn mắt càng nhắm chặt.

Chuông điện thoại di động theo phòng khách truyền đến, Tố Tâm đem cà chua đã rửa bỏ vào nước bên trong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Kiến Văn đã nhận điện thoại, khóe môi cắn một điếu thuốc, với tay lấy cái bật lửa ở trên khay trà, áo sơ mi căng lên theo da thịt, không thừa không thiếu trông thật nam tính.

Phó Kiến Văn đẩy cửa đi tới sân thượng, đưa lưng về phía phòng khách, cúi đầu châm điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa bỏ vào túi quần, mỗi cái giơ tay nhấc chân tất cả đều đầy mị lực.

Tố Tâm phát hiện chính mình nhìn chằm chằm bóng lưng của Phó Kiến Văn rất lâu, bên tai có phần bỏng, thu hồi ánh mắt.

Không nghĩ tới chuông điện thoại di động của Phó Kiến Văn cũng giống của cô, đều là Mendelssohn {{ đoạn điệp khúc }}.

Bên ngoài ban công.

Âm thanh của Lục Tân Nam ở đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Lão Phó, cậu vài giờ nữa tới đây, bạn nối khố Đường Tranh của cậu không dễ dàng về nước một chuyến, cậu không đến đúng là thiệt thòi lớn!"

Đường Tranh giống như Lục Tân Nam, chính là bạn thân của Phó Kiến Văn từ nhỏ tới lớn, từ khi Đường Tranh xuất ngoại. Ba người liền rất ít có thể tụ tập cùng một chỗ.

Hôm nay từ Tố gia đi ra, Phó Kiến Văn lên đường tới tiệc mừng Đường Tranh trở về nước, không ngờ trên đường đi Đoàn Đoàn muốn Tố Tâm, Phó Kiến Văn liền phải đem con mang qua.

Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá theo khóe môi dời đi, ngón cái ấn ấn huyệt Thái dương: "muộn chút mình sẽ qua."

"Lão Phó không phải đi gửi đứa trẻ, sau đó tự đem mình đưa đến giường con gái nhà người ta rồi đấy chứ!"

"Đánh rắm, Lão Phó oai phong lẫm liệt! Sắp xếp qua bao nhiêu cô gái...Nhưng vẫn không vừa ý lão không phải sao. Làm sao lại phải tự mình đưa đến giường con gái nhà người ta chứ."

Mấy người bạn đùa giỡn chế nhạo Phó Kiến Văn, bên kia không có phụ nữ, mấy người đàn ông nói chuyện có phần tuỳ ý.

"Cái kia có thể giống nhau sao! Đó là Tố Tâm, chính là Tố Tâm nha...." Một đám người nói nói cười cười đùa cợt với nhau.

Hút xong điếu thuốc, Phó Kiến Văn cúp điện thoại đi vào.

Thấy Đoàn Đoàn con mắt chớp chớp liên tục, không trụ được đã ngủ gục trên ghế sa lon. Phó Kiến Văn cởi áo khoác đắp lên cho Đoàn Đoàn, động tức mềm mại, dịu dàng.

Ngẩng đầu, Phó Kiến Văn nhìn sang bóng lưng đang bận rộn của Tố Tâm ở dưới bếp.

Phó Kiến Văn ngồi dậy, sắn tay áo sơ mi, đồng hồ đeo tay cũng tháo xuống, đặt ở trên bàn, đè lên hộ khẩu của Tố Tâm ở Tố gia.

Bên trong phòng bếp, trên bếp ga đặt một nồi nước đang sủi lăn tăn, âm thanh bong bóng nổ nghe thật vui tai. Tố Tâm lấy đôi đũa nhỏ khuấy đều... Lúc quay đầu định lấy thêm chén nước thì nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đi vào bếp.

Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm trong nháy mắt kinh ngạc, dù sao anh cũng mặc âu phục cùng áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, đi xuống bếp đúng là không phù hợp.

Tố Tâm hỏi: "Anh cần gì sao?!"

"Xuống giúp đỡ..."

Thân ảnh cao lớn của Phó Kiến Văn vừa tiến đến, không gian trong bếp liền nhỏ hẹp đi không ít...

Tố Tâm cảm giác ngay cả không khí đều trở nên nóng bức hơn.

Phó Kiến Văn động tác tự nhiên, nhanh nhẹn sắn ống tay áo lên, khom người lấy rau đi rửa, rửa xong xoay người, đẩy Tố Tâm sang một bên.

Tố Tâm thấy Phó Kiến Văn cầm gói mì lướt qua mặt mình, rút ra một chút mì, thành thạo đưa sợi mì thả vào nồi, đưa tay: "Đôi đũa!"