Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chút Chuyện Của Thặng Nữ - Chương 25



Lần đầu tiên của ta không tính là tốt đẹp, khác một trời một vực so với trong tưởng tượng, ấn tượng duy nhất là cảm giác rách toạt đau đớn. Ta không biết vì sao nữ nhân phải trải qua cửa ải này, dùng máu cùng cơn đau để ghi nhớ lần đầu tiên, ghi nhớ người nam nhân của họ, cho dù người đó có bội tình bạc nghĩa.

Ta còn nhớ rõ sau lần đó, ta hẹn Tô Vãn ra kể khổ với nàng, hậu quả hôm đó Tô Vãn uống say mèm, phải đưa vào bệnh viện súc ruột, Tô Vãn nói đó là ngày Dương Khang kết hôn.

Nam nữ trong lúc đó là như vậy, ta không biết nữ nữ thì sẽ ra sao, nhưng không thể phủ nhận, Tô Vãn có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng trong ta. Một loại cảm giác mang theo hương hoa đặc quyện, ta chìm đắm trong cảm xúc thân mật với cái hôn của Tô Vãn.

Tô Vãn thì thào bên tai, một lần lại một lần gọi tên ta, hơi thở nóng rực đến sắp làm phỏng làn da của ta.

“Dương Thần, cậu nói mình biết đi, mình có thể hay không? Mình có cảm giác như đang phạm tội, tội dụ dỗ, mình sợ cậu sau này sẽ oán hận mình, càng sợ sau này sẽ không nỡ buông tay cậu. Chuyện này xem như là uống rượu độc giải khát đi (chỉ việc giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau), cậu sẽ làm mình bị nghiện, Dương Thần. Nói mình biết đi, mình có thể hay không?”

Tô Vãn cơ hồ nói năng lộn xộn, gương mặt vô cùng lo lắng và nhẫn nhịn, bước đi đầu tiên luôn rất khó khăn, có chút ảo giác tội lỗi, mà lòng ta xao động như thế nào chỉ có chính bản thân ta rõ ràng nhất. Trong đó có một suy nghĩ vô cùng minh bạch, ta muốn cùng Tô Vãn thân mật.

Ta cởi hai nút trên áo ngủ, sau đó cầm lấy tay Tô Vãn đặt lên nơi da thịt lộ ra, xấu hổ cúi đầu vì hành động bạo gan vừa rồi của mình.

Ta nghe được rõ ràng tiếng Tô Vãn rên nhẹ, a, trời ạ!

Tô Vãn chầm chậm ngồi dậy chăm chú nhìn ta, ánh mắt trong suốt ướt át, sau đó nằm lên người ta.

Ta một chút cũng không thấy nặng nề, nhất thời hít thở không thông, đồng thời hồi hộp vì khoảng cách của cả hai dường như không còn để lộ một khe hở nào.

Tô Vãn nhỏ giọng gọi ta một tiếng, bắt đầu hôn ta, cảm xúc của ta trong nháy mắt không còn giống như trước kia, nụ hôn của Tô Vãn vừa mạnh mẽ lại đầy tính chiếm hữu, kèm theo dục vọng mãnh liệt, ta gần như bị nàng thuần phục.

Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh đèn mỏng manh le lói đầu giường, ta không nhìn thấy rõ hình ảnh mình cùng Tô Vãn dây dưa lúc này, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cả hai đều là nữ nhân, thân thể đều tương tự nhau, lại làm chuyện thân mật như vậy, cảm giác kì lạ lập tức tràn đến như dòng điện xẹt qua, cả người trở nên nóng hừng hực, không tự chủ được phát run.

“Sao vậy?”

Thanh âm của Tô Vãn vang lên, trầm thấp khàn khàn giống như đang áp chế tình cảm, vô cùng quyến rũ dễ nghe đến nói không nên lời.

Ta không thể lí giải được cảm thụ của mình trong lúc này, trong tai lại vang lên tiếng nhạc phim, hai câu hát không ngừng lặp lại liên tục, “Đạo lý hiển nhiên từ xưa đến nay, đã theo đêm đó mà đi mất”, ta nói:

“Rõ ràng chúng ta đều là nữ nhân.”

Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể nảy sinh tình cảm mãnh liệt như vậy?



Tô Vãn nói:

“Thân ái, trong tình yêu không có đạo lý.”

Ngay lập tức ta như mắc kẹt trong tấm lưới có tên ‘tình yêu’, không thể động đậy.

Ta biết từ giây phút này, ta đã yêu Tô Vãn, yếu hết lòng hết dạ, yêu không có đường lui.

Tô Vãn dời nụ hôn xuống, đầu lưỡi linh hoạt như có ma lực, kích thích toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể ta, đầu lưỡi đi đến nơi nào, nơi ấy liền trở nên tê dại. Quần áo của chúng ta trong lúc dây dưa đã sớm quăng đi không còn một mảnh, khi Tô Vãn ngậm lấy điểm mẫn cảm trước ngực ta, ta không tự chủ được bắt đầu rên rỉ.

Từ lâu ta đã không còn là khuê nữ, đã từng có kinh nghiệm trải qua những chuyện như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên ta biết được cơ thể của mình lại nhạy cảm như vậy, đầy khát khao như vậy. Dòng nước ấm trong người trào ra như đê vỡ, ta căn bản không có khả năng khống chế, lúc đầu ngón tay Tô Vãn chạm vào nơi tư mật ẩm ướt kia, ta thực sự xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.

Tô Vãn ha ha cười:

“Nhạy cảm thật.”

Ta càng cảm thấy thẹn vô cùng, ta ở trên giường luôn luôn rụt rè, lại ở trước mặt Tô Vãn có biểu hiện phóng đãng như vậy, tuyệt đối không phải ta cố ý, thì ra xúc cảm của nữ nhân không đến từ sinh lý mà là đến từ tâm lý.

Bất kể Tô Vãn hôn môi hay là vuốt ve đều mang lại cảm thụ mãnh liệt cho ta, hơn nữa nàng còn rất biết chọn đúng thời điểm, ta không biết bằng cách nào mà nàng làm được như thế. Trong lúc suy nghĩ hoàn đã hoàn toàn chìm vào hỗn loạn, ta thế nhưng còn bộc phát ý nghĩ – vì sao Tô Vãn có thể thành thục như vậy?

Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng nước đan xen vào nhau, hòa quyện hình thành nên một bản nhạc, nhưng tất cả đều thua kém âm thanh nức nở của Tô Vãn bên tai, nàng ở sâu trong cơ thể ta, từng tiếng từng tiếng “Bảo bối”, “Thân ái” gọi ta. Ta gần như trở nên điên cuồng, chỉ có thể không ngừng kêu tên nàng, ‘Tô Vãn, Tô Vãn’, nữ nhân làm cho ta mê muội đến phát điên.

Đột nhiên một trận khoái cảm mãnh liệt ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, ta suýt nữa thì ngất đi.

Ta đoán đây chính cao trào mà người ta thường nói.

Từng có một khoảng thời gian ta đặc biệt hoang mang, lo lắng cơ thể của mình có phải hay không bị bệnh gì, bằng không vì sao ta lại chưa bao giờ cảm nhận được cái loại cảm giác vui sướng tràn trề mà ta từng được nghe qua. Thì ra là lo lắng vô ích, chẳng qua ta chưa từng thật sự nhiệt tình như khi ở dưới thân Tô Vãn giờ phút này mà thôi.

Ta giống như mất hết khí lực không thể nhúc nhích, đối diện với ánh mắt dịu dàng như nước của Tô Vãn, hai trái tim, hai thân thể hòa tan vào nhau, ngân nga giai điệu hạnh phúc trập trùng, ta nghĩ đây chính là thời khắc ngọt ngào nhất trong đời mình.

Đọc đầy đủ truyện chữ Chút Chuyện Của Thặng Nữ, truyện full Chút Chuyện Của Thặng Nữ thuộc thể loại Bách Hợp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chút Chuyện Của Thặng Nữ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.