Con Đường Vấy Máu

Con Đường Vấy Máu - Chương 38



“Đúng là cậu ư, Tưởng Tốn?”

Đối phương có chút không dám tin, bạn bè đi chung xung quanh cũng chuyển sự chú ý từ chiếc xe bị lún sang bên này.

Tưởng Tốn sửng sốt một lúc, lập tức trở lại bình thường, chào hỏi cô ấy: “Hi!”

Người phụ nữ đối diện khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc ngắn màu tím, mặc quần da bó và jacket da ngắn, dáng người xấp xỉ Tưởng Tốn. Hạ Xuyên quan sát một cái, hỏi: “Người quen à?”

Tưởng Tốn trả lời một câu: “Ừ.”

Bạn bè của người phụ nữ đó la: “A Nhã, bạn cậu hả?”

“Phải, bạn cũ!” A Nhã lại nhìn về phía Tưởng Tốn, “Không ngờ có thể gặp ở đây. Sao cậu ở đây vậy?”

Tưởng Tốn nói: “Du lịch.”

“Ồ… Mấy năm nay cậu thế nào?”

Tưởng Tốn nói: “Rất tốt.”

“Hai năm trước mình còn nghe nói cậu thi đấu ở nước ngoài, sau đó sao không có tin tức gì của cậu nữa vậy?”

“Cậu vẫn quan tâm đến tôi sao?”

“Cậu là người nổi tiếng mà, trong đám bạn bè của chúng ta, chỉ cậu có tiền đồ nhất, đua nghiệp dư cũng đua thành chuyên nghiệp rồi!”

“Hai năm nay tôi nghỉ ngơi.”

A Nhã hỏi: “Kết hôn rồi sao?”

“Không có.”

A Nhã cười: “Mình kết hôn rồi, con đã ba tuổi, chắc chắn là cậu không biết! À, chồng mình cũng ở đây đấy ——” Cô ấy xoay người vẫy tay, “Ông xã, sang đây nào!” Quay đầu nói tiếp, “Đó là chồng mình, người Hồng Kông!”

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi sang đây, dáng người rất khá, tuổi tác lại viết trên mặt, ăn mặc rất trẻ trung, nói tiếng phổ thông kiểu Quảng Đông: “Bạn em hả, trước đây chưa gặp bao giờ?”

“Đương nhiên anh chưa gặp bao giờ rồi, đã mười năm em không gặp qua cậu ấy đấy. Lúc em chơi với cậu ấy thì còn chưa lớn nữa!” A Nhã khoác vai chồng cô ấy, cười nói, “Em đã hoa tàn ít bướm rồi, cậu ấy thì lại không thay đổi chút nào, vẫn giống như học sinh vậy!”

Chồng cô ấy nói: “Em vẫn giống chưa trưởng thành mà!”

A Nhã cười huých anh ta một cái: “Đi, thiệt thòi cho em quá, em chưa trưởng thành gả cho một ông già!”

Chồng cô ấy cười ha hả ôm eo cô ấy.

A Nhã hất hất cằm về phía Hạ Xuyên: “Bạn trai?”

Tưởng Tốn nói: “Bạn.”

Hạ Xuyên không nhìn cô ấy, mắt đang nhìn về phía hai chiếc xe bị lún đằng trước, A Nhã nói một câu: “Không giới thiệu một chút?”

Tưởng Tốn nói: “Vương Đại Tài.”

Hạ Xuyên liếc cô một cái.

A Nhã hỏi: “Tài nào vậy?”

“Tài trong phát tài.”

A Nhã cười hai tiếng: “Anh Vương, hay lắm!”

Hạ Xuyên cười: “Gọi tôi anh Tài được rồi.”

Tưởng Tốn gật đầu: “Gọi anh ấy anh Tài được rồi!”

A Nhã ha ha một tiếng, gọi một tiếng “Anh Tài”.

Nhóm bên kia lại đang la: “Các anh các chị ơi, đừng tán dóc nữa, mau nghĩ cách nhanh đi!”

Cứu xe quan trọng hơn, nói chuyện xưa tạm thời gác lại.

A Nhã và chồng cô ấy quay lại nhóm, một đám người gào lớn. Hô “Một, hai, ba” xong, có người bực tức: “Đã bảo mấy người đừng nhúc nhích, thêm một chiếc lún nữa rồi!”

Bãi bùn dưới chân rất nhớp nháp, đi hai bước giày và ống quần đã bẩn. Hạ Xuyên đi sang nhóm bên đó, đưa cho tóc vàng hai điếu thuốc, nói: “Lại hi sinh thêm một chiếc.”

Tóc vàng châm thuốc, nhíu mày: “Rõ là quá xui xẻo. Bây giờ phải làm thế nào đây, kéo cũng kéo không ra, ngược lại còn lún thêm một chiếc! Này, xe hai người làm thế nào?”

Hạ Xuyên hỏi: “Chỗ anh có nhiều tấm ván gỗ không?”

Tóc vàng nói: “Ván gỗ không có tác dụng, tôi đưa cho anh, anh thử thì sẽ biết!”

Hạ Xuyên nhận lấy tấm ván gỗ cảm ơn một tiếng, quay lại bên cạnh xe việt dã, chèn tấm ván gỗ dưới bốn lốp xe.

Tưởng Tốn lên xe nổ máy, lốp xe rất nhanh bắt đầu quay tròn, bùn bắn tung tóe lên một ống quần của Hạ Xuyên, xe lại hơi lún xuống.

Tưởng Tốn kịp thời dừng lại. Hạ Xuyên nhìn gầm xe một hồi, gần như lún hết xuống, không thua gì mấy chiếc xe đằng trước.

Anh cười một tiếng: “Còn là tay đua xe đấy?”

Tưởng Tốn lườm anh một cái: “Có giỏi thì anh làm đi!”

Hạ Xuyên suy nghĩ một lúc, nhìn sang nhóm bên kia.

Chồng A Nhã chắc là người dẫn đầu, chỉ huy mấy người ngồi hết vào trong một chiếc xe việt dã để tăng trọng lượng, rồi đi kéo chiếc xe bị lún. Tiếng động cơ gầm gừ ngày càng vang dội, chẳng mấy chốc chiếc xe kia có chút động tĩnh, rồi chợt lùi ra sau hai mét, hai chiếc xe đều không nhúc nhích. Một đám người lớn tiếng mắng, chiếc xe thứ tư bị lún.

Họ còn lại ba chiếc, không ai dám mạo hiểm nữa.

“Đừng làm nữa, đi vào trấn tìm chiếc xe lớn tới đi!”

Hạ Xuyên quay đầu nhìn về phía Tưởng Tốn, Tưởng Tốn đang la với đám người đó: “Không có tác dụng đâu, mấy người ai có xe đi vào trấn trước đi!”

A Nhã hỏi: “Tìm xe lớn nào?”

Tưởng Tốn nói: “Xe công trình. Trên đường tới không phải nhìn thấy đang sửa đường sao, ở đó nhất định có xe công trình, nhân lúc bây giờ chưa trễ mau đi tìm, trễ thì đúng là không đùa đâu!”

Sau khi nghe xong, chồng A Nhã lập tức lên ba chiếc xe kia cùng mấy người bạn, chia ra hai đường, hai người lái về phía đường tới đây, một người tìm phía trước.

A Nhã kêu mọi người ăn cơm nghỉ ngơi. Vài người mang bình gas và nồi ra,bắt đầu nhóm lửa nấu ăn.

Hạ Xuyên quay lại xe lấy thức ăn khô, chỉ bên hồ: “Đi sang đó?”

Tưởng Tốn gật gật đầu, đi theo Hạ Xuyên sang bên kia.

Hồ này không có tên, diện tích không lớn, giống một vũng nước hơn.

Tưởng Tốn ngồi trên một tảng đá lau chùi giày và ống quần, Hạ Xuyên ném một ổ bánh mì cho cô.

Tưởng Tốn cắn một miếng bánh mì, nói: “May mà có tôi, nếu không thì anh đói bụng rồi.”

Hạ Xuyên nói: “Cảm ơn khả năng nhìn xa thấy trước của cô.”

“Không cần khách sáo.”

Hai người uống nước ăn bánh mì. Bên kia A Nhã gọi họ: “Tưởng Tốn, sang đây ăn chung đi, chỗ bọn mình có mì ăn liền này!”

Tưởng Tốn trả lời: “Cảm ơn, không cần đâu!”

“Khách sáo gì chứ!”

Người bên kia kêu một cách nhiệt tình: “Đúng đó, đừng khách sáo, cùng là người lưu lạc chân trời, sang ăn chung chút mì đi!”

“Đến đây đi đến đây đi, mang đồ hai người sang nấu này!”

“Dành ra chỗ cho họ nào!”

Thịnh tình khó chối từ, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn đi sang.

Nhóm này không có ý định cắm trại ở đây, cho nên không dựng lều. A Nhã trải tấm nilon và giấy báo trên bãi cỏ, mọi người chen một chút dành chỗ cho họ.

Hai người ngồi xếp bằng xuống. Hạ Xuyên đưa thuốc cho mấy người đàn ông, người bên cạnh đưa dĩa và đũa cho họ. Hai người cũng không khách sáo, múc mì ăn cùng với mọi người.

Tóc vàng vừa ăn vừa nói: “Hai người nhìn xem, thế giới đúng là nhỏ mà, vậy mà có thể gặp bạn. Sớm biết A Nhã có người chị em xinh đẹp thế này thì tôi sẽ không tìm bạn gái đâu!”

Người phụ nữ bên cạnh anh ta đẩy anh ta một cái: “Anh không soi gương thử xem, bà đây có thể để ý anh là may mắn của anh rồi!”

Mọi người cười ầm lên, có người hỏi: “Cô là tay đua xe thật hả? Hoàn toàn không nhìn ra đấy, tuổi nhỏ lắm!”

A Nhã nói: “Cậu ấy còn là người đầy kinh nghiệm, các cậu không ai có thể hơn được cậu ấy đâu!”

Cô ấy chỉ chỉ mấy chiếc xe việt dã xung quanh, “Nhìn xe các cậu, xe cậu ấy lái toàn là xe đua hơn một triệu!”

“Thật sao?”

Tưởng Tốn nói: “Đừng nghe cậu ấy khoa trương.”

A Nhã nói: “Mình đâu có khoa trương. Mình có thể xem tin tức, mấy cuộc thi cậu tham gia đó, xe đua đắt nhất hơn mười triệu, chiếc trung bình thì mấy triệu, còn có rất nhiều chiếc bảy, tám triệu!”

Tóc vàng la: “Chao ôi, tôi sống ngần này năm mà còn chưa từng thấy xe hơn bảy triệu đấy!”

Bạn gái tóc vàng nói: “Này, tôi nghe nói trước đây A Nhã cũng chơi xe, vậy hai người quen nhau khi chơi xe sao?”

A Nhã cười nói: “Đúng vậy, lúc đó bọn tôi mới mười bảy, mười tám, thấy người khác đua xe ngầm kiếm tiền, thì không biết trời cao đất rộng gì cũng muốn học theo!”

“Hai người mới bao lớn chứ!”

“Thế cho nên không biết trời cao đất rộng mà. Này, Tưởng Tốn, số tiền đầu tiên cậu thắng hồi đó là bao nhiêu nhỉ?”

Tưởng Tốn đang ăn mì, ngẫm nghĩ nói: “Tám trăm?”

A Nhã nói: “Đúng đúng, chính là tám trăm, sau đó bọn tôi biết đầu trọc lấy ba ngàn tiền hoa hồng, lúc đó cậu vô cùng tức giận, cuối cùng vẫn là Trác Văn giành lại giúp cậu!”

Tưởng Tốn nói: “Là ba ngàn tám trăm.”

A Nhã thoáng sửng sốt, lại cười: “Đúng, là ba ngàn tám trăm. Cậu nhớ tiền rõ nhất!” Cô ấy nói với người xung quanh, “Lúc đó chúng tôi gọi cậu ấy là Tưởng giữ tiền. Này ——”

A Nhã nhìn về phía Hạ Xuyên, trêu ghẹo: “Anh Tài, anh đúng là rất xứng với Tưởng giữ tiền đấy!”

Hạ Xuyên như cười như không: “Vậy sao? Không ngờ tôi còn có duyên phận này với cô ấy.”

Tưởng Tốn nói: “Vẫn là anh được đặt tên hay.”

Tóc vàng hỏi: “Anh Tài, anh làm việc gì thế?”

Hạ Xuyên nói: “Tôi ư? Tôi có một công ty nhỏ.”

“Kinh doanh cái gì?”

“Bất động sản.”

“Ô, bất động sản mà là công ty nhỏ à!”

Hạ Xuyên cười nói: “Mua đi bán lại nhà mà thôi. Các anh thì sao?”

Tóc vàng nói: “Tôi mở cửa hàng máy vi tính. Nhóm chúng tôi nghề gì cũng có, có giáo viên có ông chủ, chồng A Nhã mở nhà hàng đấy.”

Hạ Xuyên hỏi: “Ở Hồng Kông?”

A Nhã nói: “Hồng Kông có một nhà hàng, hai năm nay mới mở thêm một nhà hàng ở Quảng Châu, bây giờ tôi ở Quảng Châu với chồng tôi. Tưởng Tốn thì sao, hai năm nay cậu không lái xe thì làm gì?”

Tưởng Tốn nói: “Làm hướng dẫn dã ngoại.”

“Hả?” A Nhã không nghĩ tới, lại hỏi: “À, đúng rồi, mẹ cậu thì sao, thân thể có khỏe không?”

Tưởng Tốn nói: “Đã mất năm trước.”

“Ôi, thật ngại quá.”

Bạn gái tóc vàng quay lại xe bật nhạc, sao dày đặc khắp bầu trời. Trên bãi cỏ trong đêm tối, tiếng hát có vẻ vô cùng trống trải.

Mọi người nói chuyện viển vông, hai mươi tuổi và năm mươi tuổi cũng có vô số đề tài để nói.

Nhạc là bài “Trời cao biển rộng” (1) của Beyond, bài hát nghe nhiều nên thuộc, nhưng bất kể nghe bao nhiêu lần, thì vẫn khiến cảm xúc người ta dâng trào.

(1) Bài “Trời cao biển rộng”:

A Nhã nói: “Hồi đó bọn tôi thích nghe bài này nhất. Tưởng Tốn, cậu còn nhớ không? Lúc đó chúng ta đi KTV là nhất định phải chọn Beyond. Tiếng Quảng Đông của Trác Văn rất tệ, lần nào cậu cũng ngứa tai, giành micro tự hát!”

Tưởng Tốn cười cười: “Đúng vậy.”

Bạn gái tóc vàng nói: “Quan hệ của hai người tốt như thế, sao mấy năm nay không có liên lạc vậy?”

A Nhã hỏi Tưởng Tốn: “Đúng thế, tại sao nhiều năm như vậy mà chúng ta không có liên lạc nhỉ? Cũng không biết bây giờ Trác Văn thế nào rồi. Cậu có từng liên lạc với cậu ấy không?”

Tưởng Tốn vẫn đang ăn mì, nói: “Không có.”

Bạn gái tóc vàng hỏi: “Trác Văn là ai thế, ban nãy cậu nhắc tới nhiều lần rồi.”

A Nhã nói: “À, Trác Văn hả, bạn trai khi đó của Tưởng Tốn.” Nói đoạn, cô ấy cười nhìn về phía Hạ Xuyên.



Hạ Xuyên còn lại nửa điếu thuốc, anh búng tàn thuốc ra sau, đuôi mắt quét qua Tưởng Tốn. Tưởng Tốn như không nghe thấy gì cả, vẫn đang vớt mì ăn.

A Nhã nói: “Khi đó cậu ấy cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, nói không chừng đã chết từ lâu rồi. Cũng phải, nếu chết rồi thì còn liên lạc thế nào được. Mình cứ nghĩ không thông, cậu cố tình lái xe đưa cậu ấy đi chết, tại sao không sợ, tại sao không có bóng ma tâm lý, mấy năm nay còn đua nhiều cuộc thi trong nước ngoài nước như thế? Cậu không gặp ác mộng ư? Lúc cậu lái xe chưa từng thấy cảnh tượng nào cả ư?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đều dừng đũa, dừng nói chuyện phiếm, chỉ có bài hát năm xưa phát ra từ loa trong xe.

Khi đó mười bảy, mười tám, một đám thiếu niên thiếu nữ mỗi ngày mơ mộng lớn lên, thời kì nổi loạn đã đến, nhìn thấy mấy anh đẹp trai đua xe liền muốn học đua xe. Qua sinh nhật mười tám tuổi, chuyện đầu tiên họ làm không phải là tổ chức nghi thức trưởng thành, mà là đến trường dạy lái xe đăng kí thi lấy bằng lái.

Nghĩ xa về năm đó, không kiêng nể gì cả, như điên như dại, phóng khoáng biết bao.

Sau đó thì sao…

A Nhã cười khẩy: “Cậu luôn là người lợi hại nhất, lái xe không ai lái qua cậu, cũng không ai tàn nhẫn bằng cậu. Nhanh như vậy mà đã sắp quên hết, ăn uống còn ngon miệng như thế.” Cô ấy nhìn về phía Hạ Xuyên, nhưng vẫn nói với Tưởng Tốn, “Thứ muốn nhớ thì có thể nhớ, thứ muốn quên là có thể quên, thật lợi hại!”

Hạ Xuyên hút một hơi thuốc, không biểu lộ gì, bên tai nghe được một câu, “Như nhau cả, cậu yêu đến chết đi sống lại như thế, mà không phải vẫn kết hôn sinh con sao?”

“Nếu cậu ấy từng thích tôi, thì tôi giữ cả đời cho cậu ấy.” A Nhã bình tĩnh nói, “Khi đó cậu phải chăm sóc mẹ cậu, bây giờ mẹ cậu chết rồi, có phải cậu nên đền mạng không?”

“Vậy sao?” Từ đầu đến cuối Tưởng Tốn không lạnh không nóng.

Bầu không khí bất thường, tóc vàng và bạn gái anh ta giảng hòa.

“Ha, ha ha, nói chuyện bài hát đi, chúng ta nói chuyện bài hát đi. Tôi không mấy khi nghe Beyond, tôi thích nghe Eason!”

“Em thích nghe Leslie!”

A Nhã cúi đầu, không nói nữa. Tưởng Tốn cũng buông đũa, đứng lên.

Xe việt dã trong đầm lầy, không có chỗ để đi, cô đến bên hồ hóng gió.

Hạ Xuyên cũng không có chỗ nào để đi, lần này đến phiên anh tới bên hồ rửa giày và ống quần. Rửa một lát, người kia vẫn còn đứng như một bức tượng, anh cũng không hỏi gì cả.

Từ giây đầu tiên A Nhã xuất hiện, cô đã rất bất thường, Hạ Xuyên đã phát hiện từ lâu.

Cô sửng sốt, chào hỏi người khác chỉ dùng một chữ “Hi”, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, nói rất ít, chèn tấm ván gỗ dưới lốp xe, cô không thể lái xe ra, cô không ngừng ăn mì.

Cô của đêm nay, không hề có cảm giác tồn tại.

Hạ Xuyên mò lấy điếu thuốc, hỏi: “Có muốn không?”

Tưởng Tốn nói: “Không muốn.”

Anh châm thuốc, hút một hơi, phả một vòng khói thuốc, đưa đầu thuốc đến bên miệng Tưởng Tốn: “Thử hai hơi đi.”

Tưởng Tốn thoáng khựng lại, rồi ngậm đầu thuốc trong tay anh, chạm vào đầu ngón trỏ và ngón giữa của anh. Hạ Xuyên dùng ngón cái vuốt môi cô.

Người có môi mỏng mới bạc tình, môi cô không mỏng cũng không dày, môi trên có một chóp thịt nho nhỏ, hình dáng môi nhếch lên, rất đẹp.

Anh chạm chóp thịt đó một cái. Tưởng Tốn không liếc anh, rời khỏi miệng thuốc, phả một hơi khói thuốc, vòng khói nhàn nhạt quanh quẩn trên tay anh.

Hạ Xuyên hỏi: “Muốn nữa không?”

Tưởng Tốn lắc đầu: “Không muốn nữa.”

Hạ Xuyên cười: “Không hút thuốc là đứa trẻ ngoan.”

Tưởng Tốn “xì” một tiếng, nhìn anh một cái vẻ chế giễu. Hạ Xuyên cắn chỗ cô ngậm qua, không hút, cười cười với cô.

Phía sau vang lên một tràng tiếng reo hò, hai người nhìn sang, chồng A Nhã thành công tìm được một chiếc máy xúc.

Máy xúc đầy mã lực, không bao lâu đã kéo một chiếc xe ra, bùn bắn tung tóe đầy lên cửa sổ xe, thân xe.

Chiếc xe thứ hai cũng sắp kéo ra, chồng A Nhã đi sang nói với họ: “Lát nữa sẽ kéo giúp hai người.”

Tưởng Tốn nói: “Cảm ơn anh.”

“Bạn bè cả, không cần khách sáo.”

Trong chiếc xe kia vẫn phát nhạc, không phải là bài của Beyond nữa, bài hát tiếng Quảng Đông, hơi quen tai, nhưng Tưởng Tốn không nhớ tên nổi.

Bên kia tóc vàng la: “Bài này xưa lắm rồi, người già mới nghe!”

Chồng A Nhã cười mắng: “Cậu nói ai già đấy, đây là bài hát của tôi!”

“Anh ra đĩa lúc nào thế?”

“Đây là bài hát karaoke kinh điển của tôi!”

Trong chiếc xe bên kia đang hát:

Cùng là người lưu lạc chân trời

Đồng hành trên con đường của kẻ đau lòng này

Có lẽ không cần phải biết tôi là ai (2)



(2) Bài “Gặp nhau cần gì phải từng quen biết”:

Đúng là rất xưa thật.

A Nhã cười đi tới: “Anh không thể không nhận già đâu. Bài hát những năm 90 này, anh nghĩ thử xem lúc đó em mới mấy tuổi!”

Chồng A Nhã hôn cô ấy một cái, đi về phía máy xúc bên kia. A Nhã nhìn về phía Tưởng Tốn, nói: “So tài một trận?”

Tưởng Tốn nhướng mày: “Với cậu?”

“Xem thường tôi à?” A Nhã cười, “Có muốn thử xem không, xem xem lần này ai lợi hại?”

Tưởng Tốn nói: “Tại sao tôi phải đồng ý?”

A Nhã nói: “Có thể không đồng ý, lát nữa tôi sẽ bảo máy xúc đi.”

Tưởng Tốn cười nói: “Uy hiếp này của cậu có phải hơi nực cười không?”

“Có nực cười hay không thì phải xem cậu lựa chọn thế nào.”

Tưởng Tốn không hề nghĩ ngợi: “So tài thế nào?”

A Nhã nói: “Không dựa theo mấy cuộc thi đấu chính quy kia của cậu, chúng ta chơi kiểu khác. Hai người lái, có dám không?”

Tưởng Tốn nhìn về phía Hạ Xuyên, Hạ Xuyên cười: “Được.”

Người trong nhóm đều là người yêu thích xe việt dã nghiệp dư, thỉnh thoảng tự họp đội thi đấu chơi một chút. Tối nay lần đầu tiên có thể trải nghiệm được tay đua chuyên nghiệp đua xe, không ai không hưng phấn.

Người đi về phía trước tìm xe công trình trước đó nói, hai mươi cây số đường núi đằng trước là đoạn đường cát đá khá chật hẹp, vừa vặn làm đoạn đường so tài, lái thẳng, đầu cùng là vách núi.

Quyết định đoạn đường, toàn bộ cửa sổ xe mở ra, Tưởng Tốn bị người ta trói hai tay, Hạ Xuyên ngồi ghế sau.

Một người khống chế tay lái, một người kiểm soát chân ga, cách chơi này vô cùng nguy hiểm, đơn thuần là đang liều mạng.

Đã sớm có người đi đến đích chờ trước. Tưởng Tốn ngồi trong xe, phía sau là Hạ Xuyên, chiếc Cherokee bên cạnh, A Nhã đằng trước, chồng cô ấy phía sau.

Trong chiếc Cheroke vẫn đang phát nhạc, lặp đi lặp lại bài hát thập niên 90 kia.

Tóc vàng đứng giữa hai xe, giơ tay lên thật cao, la to một tiếng, dùng sức bổ xuống. Hai chiếc xe việt dã cuốn bùn cát đầy đất lên, hung hãn lao đi. Mọi người hò reo, từng người lên xe, theo sát phía sau họ.

Đường núi trong đêm đen, tiếng gió thê lương, xe việt dã lái qua bãi cỏ, lái về phía đường đất cát đá, xa xa là dãy núi không nhìn thấy, bên cạnh là vách đá thẳng đứng.

Xe đi đầu kéo làn khói dày đặc cuồn cuộn, kính chắn gió, tay lái, ghế ngồi, toàn bộ đều là cát.

Cát bụi, làn khói dày đặc, như gió xoáy ập về phía họ.

Tưởng Tốn ngẩn ngơ.

Cây đại thụ lá um tùm rễ sâu, đường cát đá gồ ghề dốc đứng, động cơ gào rú, thân xe bay vọt, tiếng va chạm chói tai, lốp xe xoay tròn cực nhanh.

Cô lại nghe thấy có người la lớn: “Tưởng Tốn, cậu điên rồi! Mau dừng xe lại!”



“Tưởng Tốn!”

Phía sau có người kêu một tiếng, Tưởng Tốn chợt hoàn hồn. Cô không mở mắt nổi, cát bay vào mắt, người phía sau đang khống chế tay lái, bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước, đánh thức cô từ trong giấc mơ.

“Chân ga!”

Tưởng Tốn dùng sức đạp chân ga, gió lớn gào thét bên tai, bánh xe xoay tròn cực nhanh, xe đang liên tục hít khói nuốt đất, kính chắn gió đã dính một lớp màu xám đen.

Phía trước là con đường hẹp, chiếc Cherokee gần trong gang tấc. Tưởng Tốn la: “Tôi tăng tốc, vượt lên!”

“Ừm!”

Tưởng Tốn tăng tốc, xe việt dã cuốn cát đá lên, kề sát chiếc Cherokee vượt lên phía trước. Phía sau truyền đến tiếng lốp xe ma sát chói tai, chỉ chốc lát sau động cơ tung sức nổ ầm, Cherokee đuổi sát không buông.

Xe việt dã không chần chừ chút nào, bất chấp xông về phía trước, vượt qua chiếc xe dò đường đi trước. Trước đó ba cây số có hai hướng, một dẫn tới vách núi, một dẫn tới đường núi.

Hạ Xuyên đánh mạnh tay lái, động cơ gầm thét, xe đi về phía đường núi.

Ba phút sau, xe việt dã dừng trên con đường hẹp quanh co.

Tiếng thở dồn dập vang lên trong xe, một người phía trước, một người đằng sau, không ai nói chuyện.

Bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng động cơ ầm vang, tiếng gió thê lương, tiếng cát đá đập vào thân xe.

Qua rất lâu, Hạ Xuyên mở cửa xe, ngồi vào đằng trước.

Ghế trước toàn là bùn cát, trên tóc, trên mặt, trên quần áo Tưởng Tốn cũng toàn là bùn. Mắt cô khép hờ, khóe mắt có vệt nước mắt, nói: “Không mở mắt ra được.”

“Cát vào à?”

“Ừm.”

“Tôi xem thử.”

Tưởng Tốn quay mặt sang phía anh. Hạ Xuyên nâng cằm cô, đẩy mí mắt phải cô lên, trong đó có tơ máu, mí mắt vô thức muốn khép lại.

Hạ Xuyên thổi vào mắt cô một hồi, Tưởng Tốn nói: “Được rồi.”

Đổi sang mắt bên kia, Hạ Xuyên thổi nhè nhẹ hai cái, gió lành lạnh tiến vào, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tưởng Tốn không nói gì, Hạ Xuyên hỏi: “Còn nữa không?”

Tưởng Tốn nói: “Được rồi.”

Hạ Xuyên buông cô ra, Tưởng Tốn rốt cuộc mở mắt.

Trước mặt hơi mơ hồ, tầm nhìn bị nước mắt do cát gió bay vào che mất. Tưởng Tốn chớp chớp, nghe thấy Hạ Xuyên nói: “Thổi giúp tôi một chút, tôi cũng bị cát vào.”

Tưởng Tốn hỏi: “Con mắt nào?”

“Bên phải.”

Tưởng Tốn bảo anh cúi đầu, đẩy mí mắt anh lên.

Mặt anh gần trong gang tấc, cô thổi nhè nhẹ một hơi, bên tai nghe thấy một tiếng cười: “Lạnh băng băng.”

Tưởng Tốn nói: “Anh còn muốn nóng hầm hập sao?”

“Vẫn còn cát.”

Tưởng Tốn thổi thêm hai cái, hỏi: “Còn nữa không?”

Cô nói sát bên mắt anh, môi anh ngay cằm cô.

Anh hôn một cái, nói: “Chỗ này của em có cát.”

Tưởng Tốn buông mí mắt anh ra, trên môi mềm nhũn.

Hạ Xuyên nói: “Chỗ này cũng có.”

Tưởng Tốn hỏi: “Còn nữa không?”

Hạ Xuyên hôn cổ cô: “Ở đây.”

“Anh cũng có.”

“Ở đâu?”

Tưởng Tốn hôn yết hầu của anh một cái: “Ở đây.”

Hạ Xuyên cười thầm, ôm lấy cô, giữ gáy cô: “Để tôi xem thử bên trong có không.”

Anh cạy răng cô ra.

Đọc đầy đủ truyện chữ Con Đường Vấy Máu, truyện full Con Đường Vấy Máu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Con Đường Vấy Máu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.