– Nàng muốn thi?

Một giọng nói lạnh lẽo như băng đột ngột vang lên khiến toàn thân Tiểu Duệ như bị đông cứng, hoàn toàn tê liệt. Nàng chầm chậm quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân khoác trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen như mực phủ kín vai, ánh mắt sắc lạnh như hàn băng xoáy thẳng vào nàng. Tiểu Duệ phát hoảng, không biết phải nói gì.

Trong khi đó, khắp Nam Thương Lâu đều im bặt, nhìn về phía người mới đến này. Phong thái lạnh lùng cao ngạo, khí chất đế vương, giống như tiên thiên thoát tục, thu hút mọi ánh nhìn. Đặc biệt, Xương Hi công tử vốn một mực cao ngạo cho mình là nhất kia cũng nhìn người mới tới đến ngây ngẩn.

– Mai Tư Duệ, mau lại đây cho ta!

Lúc này Xuân Nhi mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy đỡ Tiểu Duệ đi về phía trước. Ngay khi còn cách người kia vài bước chân, hắn vươn tay, túm lấy Tiểu Duệ như túm một con gà, xách ra khỏi Nam Thương Lâu. Đến khi bóng trường bào màu trắng khuất khỏi tầm nhìn, tất cả mới như bừng tỉnh mộng, đều đồng loạt ồ lên.

– Lâm Vũ vương gia, là Lâm Vũ vương gia.

Ngay sau đó là tiếng xì xào bàn tán của cả khách lẫn chủ.

– Lâm Vũ vương gia ngày thường băng lãnh không gần nữ sắc, hóa ra là đoạn tụ.

– Đúng đúng, ta còn chưa kịp nhìn mặt tên nam sủng kia của vương gia.

Cứ thế, mỗi người một câu, toàn bộ sự chú ý của đêm nay đã đặt lên người VỊ nam nhân chỉ xuất hiện chốc lát kia. Chỉ sáng mai thôi, cả kinh thành sẽ biết chuyện Lâm Vũ vương gia uy phong lẫm lẫm là đoạn tụ, lại còn đến Nam Thương Lâu. Tin tức này khiến vô số thiếu nữ trong kinh thành khóc lóc thảm thiết, thậm chí có người quá tuyệt vọng mà nảy ra ý định tự vẫn, cũng may người nhà phát hiện, ngăn cản kịp. Đây có thể xem như sự kiện náo động kinh thành nhất trong mấy ngày liên tiếp. Mai Tư Duệ à, nàng đã hủy đi danh tiếng một đời của Lâm Vũ vương gia rồi đó!

Trong chiếc xe ngựa rộng rãi, xa hoa, Tiểu Duệ ngồi khép nép một góc, không dám thở mạnh. Trốn nhà đi chơi khuya, lại còn bị bắt tại trận, e rằng hôm nay nàng không yên rồi! Thi thoảng len lén liếc mắt nhìn sang, bắt gặp vẻ mặt như hung thần ác sát của Dương Thiên Vũ, Tiểu Duệ lại vội vã quay về, nhìn thẳng ra ngoài.

Không khí im lìm, căng thẳng như vậy cho tới tận khi về vương phủ. Lại bị xách như gà con, Tiểu Duệ kêu gào thảm thiết nhưng người kia vẫn không thèm lên tiếng, cứ như vậy xách thẳng nào vào… phòng của hắn.

– Buông ta ra! Đau quá! Đau quá!

Tiểu Duệ bị quẳng suýt ngã, loạng choạng đứng giữa phòng, còn Dương Thiên Vũ ngồi xuống ghế, mắt vẫn bừng bừng lửa giận.

– Rót nước.

– Hả?

– Ta nói rót nước.

– Tại sao ta phải rót nước cho huynh?

– Ta đang cho nàng cơ hội chuộc lỗi đó.

– Không. Ta có lỗi gì chứ?

– Nàng…

Dương Thiên Vũ đứng bật dậy, tiến đến gần Tiểu Duệ.

– Vậy ai trốn khỏi phủ? Nàng có biết suốt đêm nay cả ngàn người lật tung kinh thành lên để tìm ai không hả? Nàng có biết khiến ta lo lắng như nào không? Còn sợ nàng xảy ra chuyện gì? Có phải ta nuông chiều quá khiến nàng trở nên vô pháp vô thiên như vậy rồi?

– Ta… – Nghe thấy Dương Thiên Vũ nói vậy, Tiểu Duệ cũng cảm thấy có chút đuối lý. – Đó là tại vì ngày thường huynh cấm ta…

– Được, coi như việc ta không cho nàng ra ngoài ban đêm là ta sai. Nhưng lại còn dám đến nơi đó? Nàng muốn đi tìm nam nhân khác hả?

Tiểu Duệ đã bị đẩy đến sát tường, mặt Dương Thiên Vũ cách mặt nàng chỉ một gang tay, nàng còn có thể cảm nhận hơi thở nóng như thiêu như đốt của hắn. Tiểu Duệ chống tay vào phía sau tường, cố vớt vát chút lý lẽ cuối cùng.

– Nơi đó thì sao chứ? Chẳng phải huynh cũng là khách quen ở đó sao?

– Cái gì?

Mặt Dương Thiên Vũ lúc này muốn khó coi cỡ nào có khó coi cỡ đó. Hắn thật muốn hộc máu sau khi nghe xong câu nói kia.

– Nàng-nhắc-lại!

– Ta nghe Khanh Nhi nói huynh cũng là khách quen ở đó.

Dương Thiên Vũ hít sâu một hơi khí lạnh, cố trấn tĩnh bản thân. Đột nhiên hắn bật cười lớn. Nhưng Tiểu Duệ không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười này vô cùng đáng sợ?

– Nàng nghi ngờ bản lĩnh của ta? Muốn tìm nam nhân khác?

Tiểu Duệ kinh ngạc nhìn Dương Thiên Vũ, không hiểu hắn đang nói gì. Ngay lúc ấy, Dương Thiên Vũ đã cúi xuống gần sát nàng, nụ cười tà mị, hơi thở nóng như lửa khiến Tiểu Duệ có chút nhột nhột, nàng ngọ nguậy đầu muốn lẩn trốn. Nhưng những ngón tay thon dài đã kẹp chặt cằm nàng lại.

– Được, không chờ đến tháng sau nữa.

Chưa nói hết câu, môi Dương Thiên Vũ đã dán lên môi nàng. Môi hắn mềm mại, ấm nóng. Tiểu Duệ kinh hãi, có một ngày mà hắn “cường bạo” nàng tới hai lần? Còn thiên lý nữa không hả trời?

Tiểu Duệ hung hăng dùng sức đẩy Dương Thiên Vũ ra. Nhưng sau lưng là tường, phía trước thì bị hắn ôm chặt, không cách nào thoát được. Môi hắn triền miên dây dưa trên môi nàng. Cảm giác này… hình như có chút không đúng lắm. Tiểu Duệ đỏ mặt xấu hổ khi cảm thấy như thế này có chút… thoải mái. Ngay khi Tiểu Duệ đang mơ màng chưa phân rõ cảm xúc trong mình thì Dương Thiên Vũ đã bá đạo dùng lưỡi tách môi nàng ra. Chầm chậm, nóng bỏng, ngọt ngào, hắn khuấy đảo toàn bộ cảm giác và nhận thức của nàng. Hai chân Tiểu Duệ mềm nhũn, như muốn khụy xuống, cũng may có người kia ôm chặt, nếu không thật mất mặt. Đến tận khi Tiểu Duệ sắp không thở nổi nữa rồi kẻ kia mới chịu dời môi nàng ra. Tiểu Duệ thở hổn hển, hai má đỏ bừng như trái táo.

Chưa chịu dừng lại ở đó, hắn nhẹ nhàng chuyển vị trí qua thùy tai nàng. Hơi thở ấm nóng của hắn khiến Tiểu Duệ nghiêng đầu, đến cả tai giờ cũng đỏ bừng. Hắn nhè nhẹ ngậm vành tai nàng.

– Nhột!

Nụ hôn trượt xuống cần cổ trắng nõn. Vướng phải cổ áo, hắn bá đạo kéo mạnh một cái, hôn lên xương quai xanh mềm mại của nàng. Tiểu Duệ sợ hãi kéo lại cổ áo. Nhưng tay nàng đã bị một bàn tay nắm chặt. Hắn bất ngờ cắn mạnh một cái lên xương quai xanh của nàng.

– Á, đau!

Dương Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt như hai đốm lửa, đỏ rực, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước đầy ấm ức của nàng, cơn giận của hắn như bị tạt nước lạnh, hắn chậm rãi nói từng từ.

– Nhớ kỹ, từ nay không được đến đó nữa.

Tiểu Duệ gật đầu lia lịa, giờ phút này nàng không dám tranh luận với hắn nửa câu. Dương Thiên Vũ thấy nàng ngoan ngoãn thuần phục thì có hơi dịu lại, ôm nàng vào lòng, dựa cằm lên vai nàng.

– Ngoan, nhớ kỹ, không được tự ý trốn đi như thế. Càng không được đến mấy nơi như vậy. Rõ chưa?

Tiểu Duệ lại ra sức gật đầu. Hắn kéo cổ áo lại cho nàng, thở dài.

– Vẫn là chờ một tháng nữa đi, ta không muốn khiến nàng bị tổn thương.

Nói vậy nhưng Dương Thiên Vũ vẫn không buông nàng ra, vòng tay hắn chật cứng. Đột nhiên Tiểu Duệ cũng cảm thấy bản thân hành xử hình như có hơi quá đáng thật.

– Thiên Vũ, Thiên Vũ. – Nàng khe khẽ gọi, muốn giơ tay vỗ vai hắn.

– Đừng động đậy, bằng không ta không đảm bảo kiềm chế được đâu.

– Hả?

Không hiểu gì nhưng nghe ngữ điệu đầy vẻ nghiêm trọng của Dương Thiên Vũ khiến Tiểu Duệ không dám làm loạn, đứng im thin thít để mặc hắn ôm.

– Tiểu Duệ!

– Ưm.

– Đừng rời xa ta, được không?

– Ta có rời xa huynh đâu?

– Nàng có biết hôm nay hồi phủ, nghe Mễ Lan nói nàng mất tích, ta sợ đến thế nào không? Chỉ một lần chậm trễ, ta lỡ nàng hai năm đằng đẵng. Ta không muốn mất thêm hai năm tìm kiếm nàng khắp nơi như vậy nữa.

– Ta… xin lỗi… là do ta ham chơi. – Tiểu Duệ ấp úng.

Dương Thiên Vũ chậm rãi nới lỏng vòng tay đang ôm Tiểu Duệ ra, hắn cúi xuống, nhìn sâu vào mắt nàng.

– Lần sau muốn đi đâu, làm gì, cứ nói với ta một tiếng là được, đừng để ta lo lắng, biết chưa?

Hắn đưa tay vuốt thẳng mái tóc hơi rối do cọ vào tường của nàng. Tiểu Duệ ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra nàng cũng là một cô gái rất biết điều đấy, chẳng qua có đôi lúc hơi… vô tâm chút thôi.

– Khoan đã. – Ánh mắt Dương Thiên Vũ lóe lên, như chợt nhớ ra điều gì. – Tại sao nàng lại nói ta cũng là khách quen của chỗ đó.

– Hả? Ta nghe Khanh Nhi nói vậy.

– Khanh Nhi? Cũng thân mật quá nhỉ? – Hắn nhìn nhìn Tiểu Duệ. – Nàng và hắn, đã phát sinh những gì?

– Những gì là những gì? Thì cũng như những người khác thôi.

Đám lửa trong mắt Dương Thiên Vũ vừa tắt đột nhiên lại bừng lên dữ dội. Tiểu Duệ linh cảm thấy có điều không hay, vội xua xua tay.

– Không phải, mấy người kia còn ôm nhau, ta không có… không có…

Dương Thiên Vũ nhìn nàng, không nói gì, Tiểu Duệ lại càng ra sức giải thích.

– Hắn rót rượu cho ta, nói chuyện với ta. Hắn còn nói huynh là khách quen ở đó, thích uống rượu chỗ ấy.

– Thực là không làm gì khác.

Tiểu Duệ thành thành thật thật gật đầu, dáng vẻ vô cùng chân thành. Dương Thiên Vũ khẽ gật đầu, hắn đi ra phía cửa, gọi lớn.

– Hắc Mã!

– Dạ, vương gia.

– San bằng Nam Thương Lâu trước khi mặt trời mọc cho ta. Đặc biệt cái tên Khanh Nhi gì đó, cắt lưỡi hắn.

Tiểu Duệ kinh hãi thét lên.

– Huynh làm cái gì vậy hả? Huynh… huynh… tên ác ma này.

Hắc Mã cúi đầu, mặt thoáng xanh thoáng đỏ. Dương Thiên Vũ quay đầu lại, thấy cổ áo Tiểu Duệ còn chưa kéo kín làm lộ ra vết đỏ mờ ám trên xương quai xanh xinh đẹp.

– Ngươi, tự chọc mù mắt đi!

Nói rồi hắn đóng sầm cửa lại. Tiểu Duệ hét lớn.

– Không được cắt lưỡi Khanh Nhi, cũng không được tự chọc mù mắt. Bằng không… bằng không ta… ta…

– Nàng làm sao? – Giọng Dương Thiên Vũ lạnh lẽo tột cùng, rõ ràng nàng lại vừa chọc giận hắn.

Tiểu Duệ lập tức thay đổi nét mặt.

– Thiên Vũ, huynh không muốn ta mang tiếng lạm sát người vô tội chứ?

Vừa nói nàng vừa kéo kéo ống tay áo của hắn, đôi mắt long lanh ngậm nước.

– Được rồi.

Dương Thiên Vũ phất ống tay áo, chán nản ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà để hạ hỏa. Tiểu Duệ thấy vậy toan mở cửa thông báo cho Hắc Mã đứng ngoài, Dương Thiên Vũ đột nhiên bật dậy, dùng công phu nhanh như chớp lao đến, chắn trước mặt nàng, hắng giọng.

– Không cắt lưỡi Khanh Nhi, cũng không bắt ngươi tự móc mắt nữa. Mau đi làm việc đi.

– Vâng, vương gia.

Tiểu Duệ thấy hắn đã hạ hỏa thì cười cầu hòa. Dương Thiên Vũ bực tức kéo cổ áo nàng thật mạnh, che kín mít như gói bánh chưng. Tiểu Duệ khẽ bĩu môi, đúng là nắng mưa thất thường, khó tính khó chiều.