Trong không gian không có vật sống, Đường Yên không dám tùy tiện uống nước trong hồ, thức tỉnh dị năng lôi điện, ở mạt thế có thêm một phần bảo đảm. Tuy cô biết rõ tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng thế sự vô thường, cô đã xuyên không tới đây, ai có thể bảo đảm tình tiết sẽ không phát sinh biến cố? Tại thế giới huyết tinh tàn ngược này, mỗi bước gian nan, cần phải thận trọng, không được phép có dù chỉ một chút lơi lỏng!

"Ra ngoài!" Đường Yên thầm nói, thân hình vừa chuyển liền ra khỏi không gian, đáy vực yên tĩnh như đã chết, sương mù bao phủ phía chân trời, trong không khí xen lẫn mùi thối rữa khó ngửi, trong gió còn mơ hồ mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, hai mắt nhắm lại, cảm nhận được mùi hương quen thuộc này.

Mạt thế buông xuống mấy tháng, thế giới này sớm đã rối loạn!

Đường Yên gấp lại cái áo lông mỏng manh, nắm chặt đoản đao trong tay, suy nghĩ một chút, nhặt chai nước rơi xuống đất cùng lúc với cô lên, chậm rãi di chuyển dưới đáy vực, bây giờ động vật còn chưa biến dị, rừng sâu núi thẳm an toàn hơn nhiều so với thành thị. Dọc theo đường đi hết sức tĩnh lặng, Đường Yên không có mục đích, chỉ chậm rãi đi, tìm kiếm đường ra, cô không có cách nào biết được mình đã ở lại trong không gian bao lâu? Sinh hoạt tại tận thế, mục tiêu duy nhất là sống sót...

Nửa giờ sau, cuối cùng cũng ra khỏi đáy vực, cách đây hai ba dặm đường, sừng sững một khối nhà lầu, tiểu khu nhà trọ ở vùng ngoại thành, Đường Yên ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt đường có một ít bóng dáng đang đứng, lung lay lảo đảo, giống như du hồn...Hít vào một hơi khí lạnh, đây là tang thi! Đường Yên cắn môi dưới, rất đau, đây không phải là thế giới trước kia... Không phải nằm mơ, không phải phim ảnh, Đường Yên im lặng đứng, cảm nhận máu chảy trong cơ thể, nói không sợ đó là gạt người, nhưng cô cho rằng cũng không sao cả! Tay phải nắm chặt đoản đao, tay trái kề sát ngực, lòng bàn tay truyền đến âm thanh "Bùm bụp!" tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp, cô hiểu rõ: Cô, còn chưa muốn chết!(một dặm~500m)

Cho dù thân ở mạt thế, cô cũng không muốn chết. Còn sống liền có hi vọng, đây là câu nói cửa miệng của lão đầu, không liên quan đến chuyện khác, chỉ vì còn sống, đây là tham niệm xa xỉ nhất tại mạt thế, sống sót...

Tiểu khu nhà trọ nằm ở phía nam trấn nhỏ, xuyên qua tiểu khu nhà trọ có một nhà máy chế biến thực phẩm, đi qua nhà máy chế biến thực phẩm là kho hàng. Trấn nhỏ cách căn cứ một giờ đi xe, vật tư ở nhà máy chế biến thực phẩm đoán chừng không còn lại bao nhiêu, tang thi trong vùng này từng bị thanh lí hai lần, Đường Yên không dám khinh thường, một tháng sau tang thi vây công căn cứ, tên Thiểm thực giả cầm đầu kia chính là ẩn nấp ở bên trong tiểu khu này, tiểu thuyết không viết Thiểm thực giả tiến hoá như thế nào? Nhưng có để lại đầu mối... Nơi tang thi tụ tập nhiều nhất là nơi dễ dàng xuất hiện tang thi cao cấp nhất.

Cắn nuốt!

Tròng lòng Đường Yên rùng mình, tiểu khu nhà trọ bên cạnh trấn nhỏ chính là nơi tụ tập nhiều tang thi nhất, nhà máy chế biến thực phẩm, siêu thị, khu chung cư... Có thể là ngửi thấy hương vị huyết nhục, tang thi rải rác dần dần trở nên nhiều hơn, Đường Yên nhanh chóng tính toán, nhà máy chế biến thực phẩm tổng cộng có hơn ba trăm người, phân thành hai ban, có hơn một trăm người ở lại nhà xưởng, tiểu khu nhà trọ có hơn một trăm hộ, chia đều mỗi nhà ba người, cộng lại cũng hơn ba trăm người, bỏ qua những người ra ngoài làm việc cũng không ít hơn một trăm, siêu thị ước chừng có mấy chục... Căn cứ từng thanh lí hai lần, bởi vậy ít nhất còn có mấy chục tên tang thi du đãng ở gần đây, số lượng này chỉ nhiều không ít, rất nguy hiểm.

Đường Yên suy nghĩ, có lẽ cô có thể tránh ở đáy vực, có được bình an nhất thời, nhưng sau đó phải giải quyết vấn đề sinh tồn như thế nào? Đáy vực không có đồ ăn, cô không có khả năng sống sót... Cô nhớ trong tiểu thuyết có nhắc tới mấy chỗ cất giấu vật tư, cách trấn nhỏ quá xa, cô không thể mạo hiểm, nơi gần đây nhất chính là nhóm vật tư trong kho hàng kia.

Mạt thế đến, hết nước mất điện, chắc chắn bên trong nhà máy chế biến thực phẩm có máy phát điện, tuy Đường Yên không biết cách dùng, nhưng loại vật này vẫn nên lo trước khỏi hoạ, có không gian không lo không có nơi cất giữ. Nước quan trọng hơn, trong không gian có hồ nước, cô không dám tuỳ tiện uống nước trong hồ, cũng chỉ có thể tìm kiếm ở bên ngoài, cô hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào chuyện mình sắp phải đối mặt.

Gần, càng gần!

Tay phải Đường Yên cầm ngược đoản đao, thân mình hơi khom xuống, ánh mắt mắt trầm xuống, đầu gối hơi cong, nhìn tang thi xấu xí huyết tinh đang chậm rãi đến gần, trong nháy mắt nhảy lên, mãnh liệt tấn công về phía tang thi, hai cột máu tươi vẩy lên, hai mắt Đường Yên lạnh lùng, đạm mạc đảo qua tang thi nằm dưới đất, cảnh tượng cực kì huyết tinh, đầu bị Đường Yên chém xuống, gió lạnh chầm chậm thổi qua, rõ ràng vừa mới vào hạ, lại phảng phất đã tới cuối thu...

Quan sát bốn phía xung quanh vài lần, cẩn thận ngồi xổm xuống, nắm chủy thủ bổ đầu tang thi ra, thứ chất lỏng sánh đặc màu trắng đỏ nhuộm đầy đất, nhặt một cành khô bên cạnh lên, cào trong đống thịt nát lẫn lộn giống như đang tìm cái gì... Quét mắt nhìn khối máu trên mặt đất: "Không có...", lập tức xoay người, nhanh nhẹn đi vào tiểu khu nhà trọ.

Lướt qua đường cái, tiểu khu nhà trọ lặng ngắt như tờ, cách một con phố, bên trong là tòa thành chết, bên ngoài lại xuân ý dào dạt sôi nổi, sức sống tràn trề... Trong phút chốc, đáy lòng trào lên một loại cảm giác mâu thuẫn kì dị! Cảnh tượng kì dị tôn lên vệt máu đỏ thẫm đã khô kiệt trên mặt đất, kì lạ lại khiến người ta cảm thấy thích hợp.

Lại giải quyết hai tang thi, cũng bổ đầu ra như trước. Đường Yên dựa vào góc tường ngồi xuống, không dám dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, điều chỉnh nhịp thở, thoáng mở ra bàn tay, không biết từ lúc nào trong lòng bàn tay đã xuất ra một lớp mồ hôi, gió lạnh thổi qua, cực kì âm hàn. Khẽ híp cặp mắt hạnh hẹp dài, quả nhiên lúc này tang thi còn chưa bắt đầu tiến hóa, trong đầu còn chưa xuất hiện tinh hạch, ngón tay run nhè nhẹ, thân thể này quả thật vẫn quá yếu ớt! Vận động một chút như vậy cũng không chịu nổi, cơ bắp quá căng thẳng... Không thể gấp, hô hấp yếu kém gần như không thể nghe thấy.

Ngoài dị năng giả hệ lực lượng, thể lực của những dị năng giả hệ khác đều cực kém, kiếp trước Đường Yên là bộ đội đặc chủng, thể lực, đọ sức, độ linh hoạt... Không gì không giỏi, cô cực kì rõ ràng thể lực quan trọng hơn nhiều so với những chuyện khác, yên lặng dùng dị năng xua tan mỏi mệt: "Tách tách!" Tiếng nổ thanh thuý vang lên bên tai, từng dòng lôi điện thật nhỏ nhảy lên trong lòng bàn tay Đường Yên.

Thính giác của tang thi phổ thông cực kì bén nhạy, thị giác rất kém, sức lực hơn nhiều so với người bình thường, tốc độ rất chậm... Đường Yên lẩm nhẩm những tin tức vừa mới thu thập được, sau đó đứng dậy, thong thả vòng qua góc tường, lúc này cô đang đứng trước cửa nhà máy chế biến thực phẩm, bốn phía yên tĩnh, không có người qua lại, không có tang thi du đãng... Yên tĩnh giống như buổi trưa một ngày hè, dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, Đường Yên không dám thả lỏng, bên trong nhà máy thực phẩm có vật cô cần tìm, cô muốn đi vào xem thử.

Mặt trời dần lặn xuống phía tây, ban đêm là nơi chốn của đồ tể, là chỗ vui chơi của tang thi, là bãi tha ma của nhân loại, phải tiến vào kho hàng trước khi mặt trời lặn. Đánh giá bề ngoài cánh cửa, thép đã rỉ sắt vây kín nhà máy chế biến thực phẩm, cửa phụ bên cạnh nửa khép nửa mở, Đường Yên bất giác nhíu mày, trên chân là giảy vải phổ thông, không có cách nào lướt qua mảnh vụn thuỷ tinh bốn phía... Phải nghĩ biện pháp khác mới được.(đồ tể: những người giết thịt gia súc, vd mổ lợn :3)

Dựa vào bóng đêm, chậm rãi tiến tới vài mét về phía cửa phụ, tình huống bên trong mơ hồ không rõ. Bên dưới lớp thép, không ít nơi bám đầy vết máu khô cạn, kéo rất dài, Đường Yên nhón chân chậm rãi tiến về phía trước, cửa lớn đóng chặt, cửa phụ nửa khép, cô không dám tùy tiện tiến lên, ghé vào khe hở nhìn vào bên trong.