Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Nỗi Nhớ Khắc Sâu - Chương 11



Edit: La Na

Trần Yên Thực nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục lấy lòng nói: "Cái kia, nếu sau này anh cảm thấy không có thể chịu được em hoặc là anh có người trong lòng, nhất định em sẽ rời khỏi, nhưng mà cục cưng phải theo em, lúc nào anh cũng có thể đến gặp cục cưng cả nhé."

Sắc mặt Tạ Cảnh Thâm hơi cương lại một chút, thực là phá hỏng không khí mà: "Được." Đột nhiên anh ngồi vào bên giường Trần Yên Thực: "Vậy còn em thì sao?"

"Em?” Trần Yên Thực nghiêm túc suy xét một chút, "Em cảm thấy hẳn là anh không làm gì để em không thể chịu được đâu nhỉ."

"Này nếu..." Tạ Cảnh Thâm vốn định nói là nếu em có người trong lòng thì sao, nhưng đảo mắt lại nghĩ, lời này thật là không ý nghĩa, sao anh có thể để cô có cơ hội thích người khác chứ.

"Cái gì?"

"Không có gì, ngủ đi."

Trần Yên Thực nằm xuống, tính ngủ, đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên, Tạ Cảnh Thâm lấy ra cho cô: "Là bác gái."

Trần Yên Thực kinh ngạc nhảy dựng: "Em quên không báo với mẹ là sẽ không về rồi."

Sau khi kết nối, Trần Yên Thực có chút chột dạ alo một tiếng.

Mẹ Trần: "Trần Yên à, sao con còn chưa về vậy?"

Trần Yên Thực né tránh không đáp: "Mẹ, đã trễ thế này sao mẹ còn chưa ngủ thế?”

"À, vừa mới gặp ác mộng, có chút bất an, nên đứng lên đi uống nước, đi ngang qua phòng con lại không thấy con đâu cả, bây giờ con đang ở đâu đấy? Không có việc gì chứ?”

Vốn Trần Yên Thực muốn gạt cha mẹ, nhưng cô nghĩ, bản thân còn phải ở lại bệnh viện vài ngày, không thể giấu nổi, vì thế nửa thật nửa giả nói: "Không có việc gì, chỉ là. . . . . Có chút không thoải mái, bây giờ đang ở bệnh viện, hôm nay không quay về được, mẹ đừng đến đây, bác sĩ nói không có gì trở ngại."

Mẹ Trần vừa nghe thì lập tức nóng nảy: "Không thoải mái chỗ nào, một mình con ở bệnh viện sao? Không được, mẹ phải qua đấy liền."

"Thực không có việc gì đâu, trễ như vậy nhỡ mẹ ra ngoài xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, mẹ đừng làm con lo lắng."

Tạ Cảnh Thâm lấy điện thoại của Trần Yên Thực, Trần Yên Thực phản ứng không kịp, đã bị anh cầm đi, người này tập tật xấu cướp điện thoại của người khác như thế nào thế?

"Dì à, là con."

Mẹ Trần chợt nghe giọng nói của một người đàn ông, sửng sốt vài giây mới không xác định mở miệng: "Bác sĩ Tạ?"

"Dạ, dì cứ gọi tên con là được rồi, dì không cần sang đây, Trần yên con sẽ chăm sóc, đã trễ thế này dì đi đi lại lại trong lòng Trần Yên cũng không an được."

Vừa nghe lời này, tâm mẹ Trần nhẹ đi không ít, có bác sĩ Tạ ở bên cạnh chăm sóc, con gái hẳn là không sao, nhưng mà bà lại nghĩ, sao trễ thế này hai người lại ở cùng nhau, cho dù con gái đến bệnh viện bác sĩ Tạ làm việc, cũng không khéo đến mức gặp phải bác sĩ Tạ trực ban, chẳng lẽ... mẹ Trần càng nghĩ càng vui vẻ, lúc trước bà đã ám chỉ với con gái là bác sĩ Tạ là người không tệ, nhưng mà con gái đối với người này không có tâm tư gì, bà cũng không biết bác sĩ Tạ nghĩ như thế nào, bây giờ mọi việc đều như bà nghĩ, đây là tin tức tốt, vì thế bà thử mở miệng: "Hai người..."

"Con với Trần Yên là bạn trung học, hôm nay cùng tham gia họp lớp, nhưng cô ấy không thoải mái, nên con đã đưa cô ấy đến bệnh viện." Tạ Cảnh Thâm dừng một chút, "Mặt khác, có thể Trần Yên không nói cho dì biết, tụi con đang hẹn hò."

Mẹ Trần mừng rỡ cười toe toét: "Được được, có con chăm sóc nó là dì yên tâm rồi, vất vả cho con rồi Tiểu Tạ."

Tiếng Tiểu Tạ này mẹ Trần gọi rất trôi chảy, Tạ Cảnh Thâm cũng cười đáp: "Dì khách khí rồi, chăm sóc bạn gái là việc phải làm mà."

Cúp điện thoại, Tạ Cảnh Thâm rất tự giác trực tiếp bỏ di động của cô vào trong túi.

Ánh mắt Trần Yên Thực theo động tác chuyển động của anh: "Anh nói bậy bạ gì đó."

"Không nói bậy, không phải là quyết định kết hôn sao, dù sao cũng phải để ba mẹ em chuẩn bị tâm lý chứ, bằng không anh tới cửa cũng không vô được."

Anh nói có lý, Trần Yên Thực cũng không thể phản bác.

Tạ Cảnh Thâm đột nhiên hỏi cô: "Vì sao tâm tình lại không tốt?"

"... Nghĩ đến bản thân phải giết chết một sinh linh nhỏ bé, áp lực tâm lý không lớn à?"

Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu cô: "Bây giờ không cần phải phiền não rồi, sinh nó ra."

"ừm."

Trong phòng bệnh lại yên tĩnh một lát, đột nhiên Trần Yên Thực mở miệng: "Vì sao anh cũng giống em, bây giờ còn độc thân vậy? Hẳn là có rất nhiều cô gái thích anh chứ."

Cô nhìn Tạ Cảnh Thâm bằng ánh mắt sáng lấp lánh, rất tò mò, Tạ Cảnh Thâm đành phải tiếp lời cô: "Nhưng anh đều không thích."

"Vậy anh thích kiểu người gì?"

Tạ Cảnh Thâm nghĩ nghĩ, không thể nói bản thân không muốn suy nghĩ đến, có thể anh thích kiểu không phân biệt, chỉ cần là người trong lòng thì không cần phải suy nghĩ nữa, im lặng vài giây: "Không nghĩ tới, hỏi cái này cũng vô nghĩa, chúng ta sắp kết hôn rồi."

"Nói đi mà, em sẽ cố gắng thay đổi theo hướng đó."

Tạ Cảnh Thâm sửng sốt: "Vì sao?"

"Cái kia, tật xấu của em tương đối nhiều, người bình thường có thể không cần nhẫn nhịn, nhưng chúng ta cùng nhau sống, cũng không thể khiến anh quá chán em, cho nên thôi, đành phải hy sinh chút."

Bác sĩ Tạ trầm mặc, thì ra em cũng biết bản thân có rất nhiều tật xấu. Nhưng kì lạ có đôi khi bản thân đã nhận định một người, trong mắt, tật xấu nào cũng không thành vấn đề.

Bác sĩ Tạ nhìn bệnh nhân trên giường có chút kìm lòng không đậu, hôn lên trán cô: "Em như thế này rất ổn, đừng sửa, ngủ đi, phụ nữ có thai ngủ trễ đối với cục cưng không tốt."

Cuối cùng câu nói kia thành công dọa được Trần Yên Thực, cô lập tức nhắm mắt lại: "Em ngủ." Cũng không kịp suy nghĩ nụ hôn kia có ý gì.

Ngày hôm sau, mẹ Trần ba Trần đi đến bệnh viện một chuyến, vẫn là Tạ Cảnh Thâm đi đón người, dẫn họ đến phòng bệnh, thuận tiện tiết lộ hai người bọn họ đã “họat động bí mật”.

"Trần Yên mang thai, bây giờ ở bệnh viện để tránh sảy thai."

Ba Trần mẹ Trần nghe những lời này đều sững sờ một chút, nhất là ba Trần phản ứng cực kì mạnh, lập tức đen mặt.

Còn mẹ Trần ở một bên xoa dịu không khí: "Tiểu Tạ thật biết nói đùa." Thự ra trong lòng bà biết Tạ Cảnh Thâm hẳn không phải là đùa.

"Dì à, con không đùa, con với Trần Yên dự tính sẽ kết hôn."

...

Kết quả là Tạ Cảnh Thâm với ba Trần cùng đi ra ngoài nói chuyện cuộc đời, mẹ Trần vào phòng bệnh.

Mẹ Trần gọt táo cho Trần Yên Thực: "Trần Yên không tệ nha, yêu đương mà giấu kĩ vậy đấy."

Trần Yên Thực yên lặng ăn táo, cô không thể nói chỉ mới xác định đêm qua được.

"Hôm nay nếu ba con với mẹ tới, chuyện mang thai cũng tính gạt ba mẹ à?"



"Không phải con sợ ba mẹ bị hoảng sợ sao, hôm qua trời đã tối như vậy, hai người chạy tới đây dễ gặp chuyện không may."

Mẹ Trần chỉ chỉ vào đầu cô: "Không ngờ, rốt cục Trần Yên của chúng ta cũng có người muốn rồi."

"..." Đây là mẹ ruột đó sao?

"Lần này phải nghiêm túc đối xử với nhau, bác sĩ Tạ là người không tệ, làm việc ổn trọng, con ở cùng cậu ấy mẹ rất yên tâm."

Trần Yên Thực gật đầu mạnh một cái, tỏ vẻ bản thân rất nghiêm túc, phải kết hôn mà, có thể không nghiêm túc được sao?

"Cửa ải của ba con không dễ chịu đâu."

Cắn quả táo một miếng: "Không phải lúc trước ba rất thích anh ấy sao?"

"Có thể tụi con làm chuyện như vậy, trong lòng ba con không thoải mái lắm."

"Vậy mẹ không khó chịu à?"

"Mẹ khó chịu cái gì? Mẹ mừng còn không kịp đây này, con gái của mẹ rất thông minh, con rể tốt như vậy nên nắm cho thật chặt."

"..."

Mẹ Trần thoáng hơn ba Trần, bây giờ chuyện chưa kết hôn mà có con có rất nhiều, mẹ Trần cũng nhìn Tiết An An lớn lên, cô ấy cũng hay ở cùng với bạn trai, mẹ Trần thấy nam nữ chưa kết hôn mà có thai tập mãi thành quen.

Tiễn bước ba Trần mẹ Trần xong, Tạ Cảnh Thâm mới đi vào phòng bệnh.

Tạ Cảnh Thâm mặc áo làm việc, lúc trước khi ba Trần nằm viện, cô đã thấy Tạ Cảnh Thâm mặc áo blouse, nhưng khi đó nhìn anh không nhu hòa như bây giờ.

"Ba em nói với anh cái gì vậy?"

Anh đứng, cúi đầu nhìn Trần Yên Thực, xoa xoa đầu cô: "Không có gì, trong lòng ba em tức giận thôi, trút ra là được rồi, em lo dưỡng thai cho tốt, đừng nghĩ lung tung, nghe chưa?"

"Trông anh có vẻ rất vui?"

"Đã định chung thân đại sự, có thể không vui sao?" (Gốc phải là: chung thân đại sự trần ai lạc định)

"Ba em đồng ý rồi à?"

Anh suy nghĩ một lát: "Hẳn là sắp rồi."

...

Gần đây bác sĩ Tạ mặt mày rạng rỡ, các y tá trẻ trong bệnh viện đều cảm nhận được, ngày thường bác sĩ Tạ giống như hoa trên núi cao, chỉ có thể nhìn chứ không thể làm loạn, biểu cảm trên mặt cũng không có biến hóa nhiều, mọi người trong bệnh viện kể cả bệnh nhân cũng không ai có may mắn nhìn thấy bác sĩ Tạ tươi cười, nhưng mà mấy ngày gần đây, tất cả mọi người đều phát hiện, lúc nói chuyện với bác sĩ Tạ, thế nhưng anh lại nở nụ cười, anh nở nụ cười ~ y tá trẻ tỏ vẻ bản thân có chút kiềm chế không nổi, bác sĩ Tạ quá anh tuấn, cười rộ lên thậm chí như có gió xuân quất vào mặt...

Sau khi Tiết An An đến thăm cô, cô nói chuyện mình tính kết hôn với Tạ Cảnh Thâm, Tiết An An chỉ sửng sốt một chút, không hề tỏ ra quá kinh ngạc: "Ừm, định ngày rồi à?"

"Vẫn chưa, cậu mau biểu hiện một chút đi?"

"Muốn mình biểu hiện cái gì? Cậu yên tâm, bao lì xì của mình chắc chắn là sẽ lớn nhất, phù dâu, nếu tìm không được, mình cũng OK."

"Sao khác quá vậy, lúc trứơc không phải cậu khuyên mình nên bỏ đứa nhỏ sao."

"Còn không phải là do cậu không nỡ à, huống chi bây giờ đã quyết định kết hôn rồi, chẳng lẽ mình còn bức cậu à."

"Không phải như thế, nhưng phản ứng của cậu không đúng."

"Có cái gì mà không đúng, chị em tốt sắp phải lập gia đình, đương nhiên là mình vui vẻ rồi."

"Mình thấy cậu cũng không vui lăm mà."

"Cậu thật là nhàm chán đó, phản ứng của mình quan trọng như vậy sao, nếu nói mình có điều gì lo lắng, đó là sợ cậu vì đứa bé mà kết hôn."

"Không có gì phải hối hận cả, mình đã nói với Tạ Cảnh Thâm, tùy thời đều có thể ly hôn, mình chỉ muốn cục cưng là được rồi."

Tiết An An bị nghẹn một chút: "... thật cậu đã nói như thế?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Tạ Cảnh Thâm trả lời thế nào?"

"Có thể trả lời thế nào, đương nhiên là nói được."

Tiết An An không nói gì, thích thú sờ sờ đầu Trần Yên Thực, đứa nhỏ này vẫn còn rất hồn nhiên.

Trần Yên Thực nghi ngờ nhìn cô một chút, Tiết An An giải thích: "Không có gì, lúc này sinh đứa nhỏ ra mới là quan trọng."

Trần Yên Thực bĩu bĩu môi về phía giỏ quýt, ý bảo cô muốn ăn, Tiết An An đi lấy rồi lột cho cô.

Trần Yên Thực ăn một miếng: "Nhưng mà xem ra năm sau mình không thể đi ra ngoài làm việc rồi, làm gì có công ty nào lại đi nhận một người phụ nữ đang mang thai chứ." Nói rồi lại vỗ vỗ bụng mình, "Cục cưng, mẹ vì con mà ngay cả cơ hội làm việc cũng bỏ rồi đó, nhất định con phải thật khỏe mạnh cường tráng sinh ra nha."

Tiết An An ở một bên cười cười, Trần Yên Thực nhìn cô: "Cười cái gì?"

"Cười cậu ngây thơ đó."

Trần Yên Thực cố ý nghiêm mặt lườm cô một cái, lại vỗ vỗ bụng: "Cục cưng, nhớ sau này đừng gọi người này là mẹ nuôi nhé."

"Cậu đúng là thật ngây thơ."

Trần Yên Thực lại trừng mắt nhìn cô, nhưng Tiết An An không chút để ý, ánh mắt nhìn Trần Yên Thực rất yêu thương, tựa như nhìn con gái nhà mình, Trần Yên Thực cảm thấy buồn nôn, đẩy cô một phen: "Đừng nhìn mình như vậy."

Tiết An An cười to, sau đó nghiêm túc hẳn lên: "Nhưng mình nói thật, Trần Yên Thực cậu nên đàng hoàng tử tế, đừng tùy tùy tiện tiện dẫn đến ly hôn nhé."

Trần Yên Thực gật đầu rất nghiêm túc: "Nếu Tạ Cảnh Thâm không nói không thể chịu được tật xấu của mình, thì mình sẽ không ly hôn."

Tiết An An nhéo nhéo mặt cô: "Vậy cậu mau cưới đi."

Hả? Sao nghe câu này quen tai thế nhỉ? Trần Yên Thực nhớ ra câu này cô đã từng nói với Viên Lộ, nhưng với Viên Lộ đó là tình yêu mỹ mãn, nên cưới! Còn cô là vì cục cưng mà không thể không kết hôn! ! !

Tác giả có chuyện muốn nói: không biết nếu bác sĩ Tạ biết được tâm lý của Trần Yên thì sẽ có cảm tưởng gì nhể~ (cười trộm)

La Thanh Na: Có thể các bạn thắc mắc tên của nữ chính tại sao khi thì Trần Yên Thực, khi thì Trần Yên, mình cũng nói rõ là mình không biết, lúc trước cứ ngỡ là tác giả viết sao hoặc viết thiếu, nhưng sao lại viết thiếu nhiều đến vậy, nên mình nghĩ Trần Yên là tên thân mật chăng?

Đọc đầy đủ truyện chữ Nỗi Nhớ Khắc Sâu, truyện full Nỗi Nhớ Khắc Sâu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nỗi Nhớ Khắc Sâu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.