Editor: Yue

Tê Diệu ngồi dưới đất, một lúc lâu sau còn chưa lấy lại tinh thần. Mới vừa cùng Tê Vọng đối thoại là phản ứng vô ý thức, đợi cho lúc này cô tỉnh táo lại, mới ý thức được chính mình làm sự tình gì.

Chẳng qua, trước mắt vẫn nên giải quyết một chút sự tình bên Trình Lịch trước đã.

Tê Diệu căng thẳng thần kinh, sợ có chuyện lớn phát sinh. Kết quả quả nhiên như trong dự đoán của cô, không có chuyện tốt.

Trình Lịch dăm ba câu, đem sự tình nói rõ ràng.

Cha Sở và Văn gia bàn nói ổn thỏa, rốt cục quyết định thông gia cùng Văn gia, đem Sở Du Du gả cho con thứ Văn gia. Đây vốn là một cọc nhân duyên vô cùng tốt môn đăng hộ đối: Con thứ Văn gia tính cách ôn hòa, mặc dù không có bao nhiêu tài hoa, nhưng cũng may không tranh không đoạt, một lòng chỉ cảm thấy hứng thú đối với nghệ thuật.

Sở Du Du gả đi chính là phu nhân hào môn, cả đời tiền tài hưởng thụ không hết.

Nhưng mà, ngoài dự đoán chính là, Sở Du Du chẳng những cự tuyệt hôn sự này, còn trước mặt người hai nhà làm trò đem một ly nước tạt lên trên mặt con thứ Văn gia, nói anh ta cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Lời vừa nói ra, Sở gia liền tiếp nhận tai họa.

Hai nhà vốn hẳn là nên bàn nói sự tình êm thắm, lại bởi vì một câu của Sở Du Du triệt để khiến hai bên bàn bạc không thành.

Văn gia giận không kềm được, ngay tại chỗ buông lời từ đây cùng Sở gia không đội trời chung, chuyện đầu tiên sau khi trở về liền chặt đứt tất cả thương nghiệp đang lui tới cùng Sở gia.

Cùng Sở gia khác biệt chính là, ban đầu Văn gia vốn là có tới vài lựa chọn, đối với chuyện này vẫn luôn đang suy xét để lựa chọn, lần này thì hay rồi, không chỉ hai nhà kết thù kết oán, càng gây thêm đả kích trên thương nghiệp cho Sở gia.

Nghe nói cha Sở tức giận đến mức cho Sở Du Du một bạt tai, hai người cãi lộn rần rần một trận.

Tê Diệu nghe được chuyện này cả người đều không tốt.

Tính cách của cha Sở cô biết, Sở Du Du càng phản kháng càng làm tới như vậy, thì cuối cùng phản ứng ngược lại càng thêm kịch liệt. Dựa theo tính cách của cha Sở, trên cơ sở đó sẽ chỉ tìm tới người điều kiện càng kém hơn nữa, nhanh thêm một chút đem nàng ta nhét ra ngoài, miễn cho mầm tai vạ này trì hoãn càng lâu.

Cái này, chính là dù Sở Du Du không muốn gả ra ngoài, cũng sẽ có mười ngàn loại biện pháp làm cho nàng ta ngoan ngoãn nghe lời.

“…”

Cô rõ ràng tâm tư của Sở Du Du, nhưng biện pháp của Sở Du Du thật sự là hạ hạ sách, cũng mang đến phiền toái càng lớn cho Tê Diệu.

Trình Lịch hỏi: “Cậu định làm như thế nào đây?”

Chẳng qua là thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Sở Du Du liền có thể tạo ra phiền phức lớn như thế cho cô, Tê Diệu thật không biết nên bội phục nàng ta, hay là nên cảm khái mình quá xui xẻo nữa, sẽ hoán đổi tới một cái linh hồn quấy rối như thế.

Tê Diệu ghé vào trên bệ cửa sổ, nghẹn họng không nói nên lời.

“Bên này tớ cũng có một chuyện quan trọng muốn nói cho cậu.”

“Thế nào nữa? Là xảy ra vấn đề gì sao? Chẳng lẽ lại là có người phát hiện ra thân phận của cậu rồi?”

“Không khác biệt lắm.” Cô nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, “Vừa rồi tâm tình tớ rất tồi tệ. Tớ cảm thấy mình đang làm một chuyện sai trái, nhưng mà hiện tại còn kịp vãn hồi* .”

(*Yue: Làm cho trở lại tình trạng bình thường như trước)

Trong lòng của cô còn sợ hãi, trong đầu hiển hiện chính là khuôn mặt của Tê Vọng. Anh lấy một loại ánh mắt lạnh lẽo mà cẩn thận dò xét ở trên người cô, càng làm Tê Diệu thêm quen thuộc, đó là ánh mắt của anh ngày xưa.

Kỳ thật cũng không tính là xa xưa.

Lần trước, chẳng qua là mấy tháng trước, cô vẫn là Sở Du Du, Tê Vọng là con trai trưởng của Tê gia. Hai người bọn họ sau khi gặp nhau thì từng bước từng bước đi ở hai con đường thẳng tắp càng lúc càng xa nhau, nếu như không phải là bởi vì một hồi hoang đường ngoài ý muốn như hiện tại, Tê Diệu quyết định sẽ không cùng Tê Vọng có bất kỳ tiếp xúc nào.

Nguyên nhân chính là vì như thế, Tê Diệu sống hơn hai mươi năm, lần đầu cảm nhận được thế nào là ‘Sợ đến như mất hồn vía, tay chân rụng rời’, thế nhưng lại không thể ngay trước mặt thừa nhận thân phận của chính mình. Tê Diệu phục hồi lại tinh thần có chút xem thường chính mình, một khắc bước ra từ cửa phòng của Tê Vọng cảm xúc rất phức tạp ở trong lòng liền kích động tuôn trào, bắt đầu giày vò lấy cõi lòng của cô.

Cô bỏ qua một lần cơ hội, sẽ không còn có lần thứ hai.

Bất luận là ai, bị lừa gạt năm lần bảy lượt đều sẽ cảm thấy phẫn nộ. Tê Diệu không muốn để sự tình phát triển đến một bước này.

Cô đã dần dần thích không khí ở Tê gia, phảng phất như một nháy mắt cô thật sự trở thành Tê Diệu vậy. Nhưng rất nhanh, cô từ cảnh trong mơ bị hiện thực đánh tỉnh, nói cho cô hết thảy chẳng qua là ảo tưởng của chính mình.

Trình Lịch ý thức được cô đang nói cái gì, cậu trầm mặc một lát.

“Ý của cậu là cậu muốn hướng trong nhà thẳng thắn hả?”

“Ừ.”

Tê Diệu đem màn cửa kéo ra một đoạn khe hở, từ góc độ này có thể nhìn thấy ánh trăng trong sáng vẩy rơi trên mặt đất, đẹp đẽ độc thuộc về vầng sáng trong của ánh trăng mà cô chưa bao giờ cẩn thận quan sát qua, tựa như thế giới này. Sau khi đi tới cái nhà này cô bắt đầu học quan sát một chút những khía cạnh chưa từng có, một lần nữa trải nghiệm các loại cảm xúc rất nhỏ khác.

Bất luận là tình thân, hay là tình bè bạn thân thiết.

Loại cảm giác này cũng không tệ.

“Tớ là Tê Diệu, tớ cũng là Sở Du Du. Bất luận là liên quan tới trách nhiệm về Tê Diệu, hay là liên quan tới trách nhiệm về Sở Du Du, tớ nhất định đều phải gánh vác, mà không phải trốn tránh.”

“Nhưng mà hiện tại..” Trình Lịch muốn nói là hiện tại thời cơ không đủ thích hợp.

“Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.” Tê Diệu ngắt lời cậu.

“Tớ có thể làm chính là, thẳng thắn đối với người yêu thương tớ. Tớ không thể lại tiếp tục tổn thương tấm lòng của bọn họ.”

Tê Diệu đột nhiên thoải mái.

Cứ cho là cô biết cha Tê mẹ Tê yêu thương cũng không phải là cô. Bọn họ xem cô như con gái của mình mà chân thành đối xử. Người Tê Vọng vốn hẳn nên quan tâm chăm sóc cũng không phải là cô, anh xem cô như là em gái từng chịu qua ủy khuất của mình.

Cuối tuần này là sinh nhật mẹ Tê, Tê Diệu không muốn trước lúc này tạo thành đả kích cho mẹ Tê. Đợi cho sinh nhật qua đi, cô sẽ thẳng thắn hết mọi chuyện.

Lần trước nghĩ thẳng thắn là nhất thời xúc động, lần này, Tê Diệu nghĩ đến rõ rõ ràng ràng.

“Tớ sẽ không tiếp tục do dự.” Tê Diệu nói.

(Continue)