Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược - Chương 47



A Chiêu thấy vẻ mặt Tạ Niên như thế thì nhận ra chuyện Quế Phương ma ma nói là thật. Đột A Chiêu hiểu ra, nếu A Niên là con của Nguyệt phu nhân, vậy cũng lí giải được chuyện vì sao Uyển vương lại coi trọng A Niên như vậy.

Năm đó, Nguyệt phu được nhận hết yêu chiều của bậc quân vương, là ước ao của không biết bao phi tần chốn hậu cung.

Có lẽ khi ấy Uyển Vương cũng có chút tình ý với Nguyệt phu nhân, vậy nên khi gặp A Niên vẻ mặt ông mới kì lạ như vậy. Ừm, nói như vậy thì, Việc Uyển hậu cứ luôn hỏi chuyện của A Niên cũng lí giải được.

Lúc lâu sau, A Niên cũng đã hồi hồn lại.

Hắn bình tĩnh hỏi: “Tại sao ma ma lại ở trong lãnh cung?”

Quế Phương ma ma trả lời: “Mười sáu năm trước, Uyển cung xảy ra đại loạn. Kẻ chết, người bị thương ở khắp nơi, lão nô may mắn còn sống sót. Lão nô đoán rằng đó chắc là mưu kế của vương hậu, nên đành phải giả ngây giả dại để tự bảo vệ mình, trốn tránh trong lãnh cung, cứ như vậy mười sáu năm trời.”

Mưu kế của Vương hậu?”, A Chiêu hỏi.

Quế Phương ma ma thở dài: “Vương thượng vì thái hậu nương nương mà bất đắc dĩ phải cưới Vương hậu lớn hơn mình tận mười tuổi. Vương hậu vốn là biểu tỷ của Vương thượng. Cũng không hiểu sao, thành thân đã nhiều năm mà Vương hậu chưa từng có thai, mãi sau đó khó khăn lắm mới mang thai, đến lúc sinh ra đứa bé thiếu mất cánh tay. Từ đó về sau, Vương hậu vô cùng ghét trẻ con, trong cung chỉ cần có phi tần nào mang thai đều bị Vương hậu hạ độc thủ. Những năm gần đây luôn như thế, tiếc là thủ đoạn của Vương hậu không có sơ hở nào, vậy nên Vương thượng vẫn luôn bị che mắt.”

Ngừng một lúc, Quế Phương ma ma lại nói thêm: “Sau này phu nhân mang thai, may nhờ trời cao phù hộ nên tránh được mưu kê của Vương hậu ba bốn lần. Trong lúc tức giận, Vương hậu đã liên kế với vài vị đại thần, nhân lúc loạn lạc mà ra tay giết phu nhân.”

Nói đến đây, Quế Phương ma ma lấy tay lau khóe mắt: “Việc này Tạ đại nhân cũng biết, nhưng toàn bộ bằng chứng về việc Vương hậu gây ra đã bị tiêu hủy hết. Vương thượng vô cùng tín nhiệm Vương hậu, chưa từng nghi ngờ bà ta. Cũng may là công tử vẫn còn sống bình an.”

Vẻ mặt Tạ Niên nặng nề chưa từng thấy.

Lúc hai người rời khỏi lãnh cung thì cũng đã trời cũng đã chập tối. Chân trời thoáng hiện một vệt đen như mực, trông nặng nề, hệt như tâm trạng Tạ Niên lúc này.

Suốt đường đi, hai người không ai lên tiếng.

Sau khi trở lại điện Tường Vân, Tạ Niên chợt nhớ đến một chuyện, liền lập tức rảo bước nhanh hơn. A Chiêu còn đang do dự có nên đi theo hay không thì thấy bóng dáng Vệ Cẩn trên cửa sổ gần chỗ rẽ. Tâm trạng A Chiêu rối bời, giật mình theo phản xạ bước theo sát Tạ Niên.

Tạ Niên đẩy cửa phòng ra, rồi mở một cái rương.

Trong rương toàn là sách vở.

Hắn lấy cầm một cuốn sách lên lật qua, vẻ mặt hơi vội vàng. A Chiêu thầm hiểu, hỏi: “Cậu cần tìm cái gì?”

Tạ Niên nói: “Túi gấm, là cái túi sáu màu có thêu hình Tùng Hạc”.

A Chiêu nói: “Để tôi giúp cậu”. Hai người mở hết toàn bộ thư quyển (quyển sách), cuối cùng A Chiêu tìm thấy túi gấm kẹp trong quyển “Tề Vật Luận”: “Là cái này phải không?”

Tạ Niên vừa nhìn liền nói: “Đúng rồi, chính là cái này. Khi tôi ra ngoài trải nghiệm, phụ thân có cho tôi một túi gấm, dặn tôi khi nào yết kiến Uyển Vương thì mở ra.”.

Tạ Niên mở túi gấm ra, trong đó là một phong thư.

Chữ trên thư vô cùng quen thuộc với Tạ Niên. Hơn mười sáu năm qua hắn có thể đạt đến trình độ này đều do một tay phụ thân từng bước dạy dỗ. Giờ đây Quế Phương ma ma lại nói Nguyệt phu nhân mới là mẹ ruột của hắn, nếu vậy….

Cha ruột hắn chính là Uyển vương.

Với tính phụ thân hắn, tuyệt đối sẽ không làm gì với phu nhân của vua một nước.

Một lúc lâu, sắc mặt Tạ Niên trắng bệch như giấy, tay vô lực buông xuống. Phong thư khẽ bay, rơi trên nền gạch xanh. Mặc dù không biết trong đó viết những gì nhưng lúc này, ít nhiều trong lòng A Chiêu cũng hơi khó chịu.

“A Niên…”

Tạ Niên ngổn ngang bao mối tơ lòng, hắn ngẩng đầu nhìn A Chiêu, nói với giọng rất nhỏ: “Thì ra, tôi thực sự không phải con của phụ thân. Không chỉ vậy, tôi còn có một muội muội song sinh nữa”.

Ngập ngừng một chút, Tạ Niên khẽ than: “Tiếc rằng trong lúc loạn lạc đã lạc mất.”.

A Chiêu thấy Tạ Niên như vậy, lòng như có kim đâm phải. Nàng cũng không biết nên nói gì, đành đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Tạ Niên. Tạ Niên thở dài một tiếng, nhếch môi khẽ cười: “Lòng tôi hơi rối bời thôi.”.

Trước hôm nay, hắn vốn có đầy đủ phụ mẫu, còn có một muội muội xinh đẹp đáng yêu, vậy mà giờ lại thành ra mẹ ruột mất, lại còn dính dáng đến tranh chấp hậu cung. Nhưng ít ra cũng có tin tốt là hắn còn có một muội muội song sinh.

Mặc dù không biết ở đâu nhưng hắn tin rằng, một ngày nào đó sẽ gặp được.

Cung nhân gõ cửa phòng: “Công tử, người đã muốn dùng bữa tối chưa?”

Nghe đến bữa tối, A Chiêu mới nhớ ra mình hôm nay chưa ăn gì, bụng còn kêu lên hai tiếng. Tạ Niên nói với A Chiêu: “Cậu đi ăn đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

A Chiêu nhìn Tạ Niên nói: “Được. Nếu tâm trạng cậu không tốt, tôi sẽ tâm sự với cậu.”.

Tạ Niên gật đầu.

Sau khi A Chiêu rời đi, Tạ Niên thở dài một tiếng.

Thảo nào mẫu thân vẫn luôn không thích hắn. Hắn thậm chí đã từng nghĩ mình không phải con đẻ của mẫu thân, không ngờ sự thật lại đúng như thế.

Sắc trời tối dần, đèn lồng đã treo lên trên hành lang dài.

A Chiêu đi qua dãy hành lang thì gặp phải Vệ Cẩn. A Chiêu khép mắt, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng muốn làm bộ như không có gì nhưng cứ nghĩ tới những gì mình nói đêm qua, nàng lại không biết nên làm cái gì nữa.

Hôm qua, sư phụ đột nhiên hôn nàng, khiến nàng rất hoang mang.

Thật ra thì nụ hôn đó, cũng không thể nói là ghét, nhưng….. nhưng nàng không biết làm thế nào để đối mặt. Khi sư phụ hôn nàng, nàng thực sự không cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch như xưa mà trong đầu chỉ có một câu duy nhất ——



“Thôi tiêu rồi.”.

Giờ nàng thích sư phụ, cũng như con gái thích phụ thân vậy. Lúc này, nàng chỉ muốn được yên tĩnh. Nhưng với tình huống này thì…

A Chiêu cúi đầu, tránh ánh mắt Vệ Cẩn đang nhìn thẳng vào mình, lướt nhanh qua.

Bỗng nhiên, Vệ Cẩn kéo tay A Chiêu lại.

Hắn nói: “Đêm qua ta uống rượu say. A Chiêu, con có nhớ chuyện gì xảy ra không?”

A Chiêu ngẩn người.

Vệ Cẩn mặt không đổi sắc nói: “Sáng nay, khi vi sư tỉnh lại thì thấy rất đau đầu, rượu trong cung nặng hơn bên ngoài khá nhiều. Cung nhân nói, đêm qua vi sư có đến phòng con, phải không?”

Nhất thời, A Chiêu cũng không phân biệt nổi Vệ Cẩn rốt cuộc là đang nói thật hay giả vờ.

“Chuyện này…”, hôm qua rõ ràng sư phụ vẫn tỉnh táo mà.

Vệ Cẩn bỗng nhiên ho khan vài tiếng, rồi lại ho nặng tiếng hơn: “Mùa đông sắp đến rồi, đông ở Uyển quốc có vẻ lạnh hơn Khâu quốc lạnh, khụ khụ khụ….”. Nói xong thì buông tay A Chiêu ra, từ từ rời đi.

A Chiêu mơ màng.

Cả Thiên các to như thế mà chỉ có mình A Chiêu, Tạ Niên vốn yên lặng ngẫm nghĩ trong phòng, Vệ Cẩn cũng không ở lại. A Chiêu dùng bữa tối xong thì trở về tẩm điện. Ngoài cửa, một thân ảnh màu trắng bỗng xuất hiện cách đó không xa.

Vệ Cẩn hỏi cung nhân: “Ban nãy A Chiêu có nói gì không?”.

Cung nhân lắc đầu.

Vệ Cẩn hỏi: “Một câu cũng không?”

Cung nhân gật đầu.

Vệ Cẩn lại hỏi: “Không hỏi tại sao sư phụ không đi ăn sao?”

Cung nhân lại gật đầu, trả lời: “Thực sự cô nương không hề nói câu nào ạ.”.

Vẻ mặt Vệ Cẩn hơi ảo não. Biết rõ rồi, hắn lại nhỏ giọng dặn dò cung nhân vài câu. Cung nhân kinh ngạc nói: “Công tử…công tử…Người không bị bệnh mà..”

Vệ Cẩn nói như đinh đóng cột: “Có.”.

Tim hắn cảm giác như tối qua vậy, bị rất nhiều tên đâm xuyên qua, máu chảy đầm đìa.

Nửa canh giờ sau, A Chiêu vào phòng Vệ Cẩn. Vệ Cẩn nằm trên giường, đắp hai lớp chăn bông thật dày. Nghe tiếng bước chân, hắn nặng nề ho khan vài tiếng, không mở nổi mắt, nói: “A Chiêu!”.

A Chiêu nhìn Vệ Cẩn, không nhịn được lo lắng.

“Sư phụ, người sao vậy? A Chiêu cho người gọi ngự y qua đây nhé…”

Vệ Cẩn nói: “Vi sư đã nhờ ngự y xem qua rồi. Người ta bảo do không hợp khí hậu thôi.” Rồi lại ho vài tiếng: “Nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt hơn.”.

A Chiêu biết Vệ Cẩn không sợ lạnh. Trước kia, lúc lạnh nhất, sư phụ cũng chỉ đắp chăn mỏng, thế mà hôm nay lại trùm hai tầng chăn bông, hẳn là thực sự bị bệnh.

Thấy Vệ Cẩn khó chịu, lòng A Chiêu cũng không mấy thoải mái.

Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, vi sư muốn uống nước.”

A Chiêu vội vàng nói: “Được ạ.”

Nhân lúc A Chiêu quay người đi rót nước,Vệ Cẩn vội vàng lấy chiếc khăn trong chăn ra, lau nhanh lớp mồ hôi mỏng trên trán. Hắn liếc trộm A Chiêu một cái, lấy cây quạt không tiếng động quạt vài cái.

A Chiêu quay người lại, thấy sắc mặt Vệ Cẩn hồng hồng.

“Sư phụ, có phải người bị sốt không?”

“…Vậy sao?” Hắn…vô cùng… nóng!

A Chiêu đưa ly trà qua, Vệ Cẩn ho khan vài tiếng, không cầm mà nói: “Vi sư bị nóng theo cơn, tay chân không nhấc lên được…”. Vậy nên, A Chiêu hẳn đã hiểu rồi!

A Chiêu vô cùng lo lắng.

Nàng chưa từng thấy sư phụ bị bệnh, không ngờ lần này lại bị nặng đến mức này, không còn chút sức lực nào cả.

“Vậy… vậy… để A Chiêu bón cho người.”

Vệ Cẩn nói: “Ừm, vậy cũng được, khụ khụ khụ khụ….”

A Chiêu đỡ Vệ Cẩn dậy, lót chiếc gối mềm sau lưng Vệ Cẩn, cẩn thận đưa chén trà tới gần miệng Vệ Cẩn, hơi nước tỏa lên khuôn mặt Vệ Cẩn.

A Chiêu nói: “Sư phụ, hơi nóng đấy, người uống từ từ thôi. Một năm A Chiêu trải nghiệm ở ngoài, khi bị bệnh, đều uống nhiều nước ấm như vậy đấy ạ.”.

Đọc đầy đủ truyện chữ Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược, truyện full Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.