Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Đẹp

Tới bãi đỗ xe ngầm, Phó Vọng đặt hành lí ở cốp, vòng ra trước ngồi ở vị trí điều khiển.

"Tôi có thể ngồi ghế phụ không?" Giản Lan hỏi.

"Được" Phó Vọng còn mong mà không được.

Giản Lan mở cửa xe, ngồi xuống vị trí ghế phụ.

"Em trai không có bạn gái đúng không?" Giản Lan giống như chỉ vô tình hỏi.

Cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia, sự khẩn trường và thấp thỏm trong đó đều không giấu được.

"Không có"

Lông mày Phó Vọng khẽ nhúc nhích, không rõ ý tứ của cô, bất quá vẫn thành thật trả lời.

"Vậy cậu có người mình thích không?" Giản Lan lại hỏi

Cô hỏi xong cũng chưa chờ được câu trả lời, Phó Vọng đột nhiên cúi người ép lại đấy, đôi tay chống trên người cô, nhìn qua giống như đem cô ôm vào trong ngực, thân mật khăng khít.

Giản Lan bị cả thân hình anh bao phủ, mũi tràn ngập hơi thở mát lạnh dễ ngửi trên người anh, còn kèm theo hương vị hormone nam tính.

Nhiệt độ anh cũng cao hơn so với cô, hơi thở nóng bỏng phả ra.

Lông mi Giản Lan khẽ run, trong chớp mắt hô hấp rối loạn.

Khoảng cách bọn họ còn chưa đến một gang tay, chỉ cần cô hơi ngẩng đầu là có thể đụng tới cái cằm tinh xảo của anh.

"Cùm cụp"

Phó Vọng giúp cô thắt dây an toàn.

"Người mình thích, cũng không có" Lúc này Phó Vọng mới ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười sạch sẽ đơn thuần, con ngươi hẹp dài vẫn thanh triệt trong sáng, bộ dáng như cũ là kiểu vô hại mà Giản Lan quen thuộc nhất.

Chỉ là sâu trong nội tâm, khát vọng chiếm hữu và tình yêu cơ hồ muốn phá tung.

Khoảng cách bọn họ gần quá, làm anh sắp không khắc chế được xúc động muốn ôm cô vào lòng.

Như vậy sẽ dọa cô mất.

Anh không xác định được chính mình còn có thể có cơ hội lần thứ ba hay không.

Phó Vọng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, đang chuẩn vị xoay người ngồi thẳng thì lúc này, Giản Lan bỗng đè lại cánh tay căng chặt của anh "Đừng nhúc nhích"

Tâm Phó Vọng run lên, nghe lời mà dừng lại, chờ câu tiếp theo của cô "Làm sao vậy?"

Giản Lan chỉ là tùy ý chạm vào cánh tay anh, không nghĩ tới nhìn qua thì gầy yếu thế nhưng cánh tay lại có cơ bắp và rất rắn chắc.

Lúc này bởi vì tay anh dùng sức nên đã đem tay áo sơ mi hơi chuyển động, nhìn qua trông rất nổi bật.

"Em trai biết tôi sao?" Giản Lan nói, lại dùng một tay khác tháo xuống khẩu trang của chính mình, lộ ra một khuôn mặt nhỏ kinh diễm động lòng người.

Mắt sáng môi đỏ, quả thực có tính công kích, làm người ta nhìn một lần về sau liền khó quên.

Đồng tử Phó Vọng co lại, hô hấp cũng cứng đi, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

Dung nhan này anh đã miêu tả trên giấy hàng vạn lần, nhưng mỗi lần nhìn đều bị kinh diễm.

Đó là bởi vì anh đã khắc nó vào trong xương cốt, đã hình thành bản năng tình yêu.

Giản Lan từ đôi mắt đen nhánh của anh thấy được sự kinh diễm, còn có một ít cảm xúc phức tạp mà cô không làm rõ được.

"Không biết"

Phó Vọng đoán không ra ý của Giản Lan, liền chọn một đáp án an toàn nhất.

Câu trả lời của anh nằm trong dự kiến của Giản Lan.

"Vậy cậu cảm thấy tôi đẹp sao?" Giản Lan hơi gợi khóe mắt, trong mắt nổi lên ý cười.

Dung mạo của cô, lại cố tính mang theo ý câu dẫn, rất ít người có thể cưỡng lại được.

Tai Phó Vọng phiếm hồng, nuốt nước miếng "Đẹp"

Bộ dáng anh biểu hiện ra ngoài hoàn toàn giống một sinh viên ngây thơ có chút vụng về, không có một tí tâm cơ nào.

Đấy chính là điều Giản Lan yên tâm.

Cô bỗng sát lại vào người anh một chút.

Nước hoa trên người cô bay vào chóp mũi, Phó Vọng khẩn trương đến nỗi gân xanh trên trán đều hiện rõ, tay chống ở ghế đã sớm nắm thành quyền.

Cứ tiếp tục như vậy, anh sợ chính mình sẽ hoàn toàn không nhịn được.

Phó Vọng nâng cánh tay, đang định đẩy cô ra, liền nghe được một tiếng cười vang lên bên tai, ngay sau đó có người nhẹ nhàng thổi khí bên lỗ tai, phong tình vạn chủng nói "Vậy cậu nguyện ý cùng tôi không, em trai?"

Thanh âm nhu mì, giống như hồ li tinh câu dẫn người, đặc biệt cào nhẹ khiến tâm ngứa.

Phó Vọng hoàn toàn bất động tại chỗ, hô hấp dồn dập, tim đập kịch liệt giống như tùy thời có thể phá tan lồng ngực để bay ra, thậm chí máu cả người đều sôi trào.

Con ngươi đen nhánh run đến lợi hại, giống như không có cách để điều chỉnh tầm nhìn.

Là ảo giác sao?

Vì sao anh lại nghe được Giản Lan nói như vậy? Lại còn nói với anh.

Không có khả năng, điều này không phù hợp với hiện thực.

Nhìn thấy anh vẫn không nhúc nhích ở đó, trong lòng Giản Lan thở dài.

Thật là một em trai đơn thuần sạch sẽ, cô có phần không đành lòng xuống tay.

"Cậu cứ từ từ nghĩ, khi tôi trở lại thì cho tôi đáp án" Đôi tay Giản Lan đặt trên vai anh, ôn nhu đẩy anh trở về ghế điều khiển.

Phó Vọng một lần nữa ngồi trở lại, mi mắt rũ xuống, che khuất cảm xúc quay cuồng.

Hơn nửa ngày sau anh mới lấy lại tinh thần, khởi động xe rời khỏi gara ngầm.

Anh cảm thấy vừa rồi khẳng định là đang nằm mơ.

Có lẽ gần đây quá mệt mỏi đi.

Giản Lan cũng không nóng vội, dọc đường đi đều không mở miệng thêm lần nào.

Sau khi đến nơi, Giản Lan đeo khẩu trang và kính râm rồi mở cửa xuống xe.

Phó Vọng giúp cô mang hành lí xuống dưới.

"Bạn tôi ở bên kia chờ, tôi đi trước đây" Giản Lan chỉ về một hướng.

Phó Vọng nhìn cô một cái, hơi gật đầu.

Anh hiện tại còn hoài nghi hiện thực, cho nên nhìn qua có phần trì độn.

Giản Lan đi đến trước, cách anh rất gần, dường như muốn tiến vào trong lồng ngực anh vậy.

Phó Vọng cúi đầu, ánh mắt trầm u nhìn cô.

"Trên đường trở về chuyên tâm lái xe, chuyện tôi nói với cậu có thể chậm rãi suy xét, không cần nóng vội" Giản Lan đè thấp tiếng nói.

Những lời này xoay hai vòng ở trong đầu Phó Vọng mới khiến anh tỉnh táo lại.

Chính là lúc này, Giản Lan đã kéo hành lí rời đi.

Phó Vọng vừa lúc nhìn thấy bóng dáng cô biến mất ở giữa biển người.

Cho nên vừa rồi không phải ảo giác, đều là sự thật?

Lan Lan chủ động nói muốn ở bên anh.

Là sự thật, không phải ảo giác.

Đôi mắt đen của Phó Vọng lập tức như chứa sao trời, trong lòng lại mừng như điên.

Anh nhanh chóng lấy di động ra, nối máy đến dãy số của Giản Lan.

Bên kia thật nhanh đã bắt máy "Alo?"

Giản Lan nhận được điện thoại liền nhìn thoáng qua phía sau.

Chỉ là sân bay người đến người đi, cô đã không nhìn thấy thân ảnh của người thiếu niên.

Phó Vọng đang chuẩn bị trực tiếp đáp ứng cô, nhưng lại cảm thấy không gặp mặt nói có vẻ không đủ chính thức, vẫn là chờ cô trở lại rồi nói sau.

Cuối cùng, anh nắm chặt di động, thanh âm khẽ run "Thuận buồm xuôi gió"

Giản Lan nghe được thanh âm khẩn trương, nhịn không được nở nụ cười.

Em trai thật đáng yêu, còn thật dễ thẹn thùng.

"Ừ, đã biết, nếu gần đây cậu có thời gian, có thể xem phát sóng trực tiếp《Chạy trốn trong vương quốc bí mật》 nha"

Nếu cô thật sự ở bên Phó Vọng, về sau việc anh biết thân phận của cô chỉ là sớm muộn, căn bản không giấu được.

"Tôi nhất định xem" Phó Vọng trầm giọng đáp ứng.

Cho dù cô không nói, anh cũng nhất định sẽ xem.

Cúp điện thoại, Phó Vọng cũng không trực tiếp lái xe rời đi, mà là đứng tại chỗ trong chốc lát, muốn chờ nhịp tim kích động bình phục lại.

Trạng thái quá mức hưng phấn hiện tại không thích hợp lái xe, yêu cầu hoãn lại một chút.

Thời điểm đang nhắm mắt dựa vào xe bình phục tâm tình, một mùi hương nồng đậm xông vào mũi, làm anh theo bản năng lui về sau hai bước.

Anh mở to mắt, liền thấy một nữ sinh võng hồng* dùng vẻ mặt hoa si nhìn chằm chằm anh.

(*) chỉ người nổi tiếng trên mạng

"Tiểu ca ca, tiểu ca ca, anh vươn tay đi, em cho anh một món đồ"

Bên cạnh còn có một nam sinh quay video cho bọn họ.

Phó Vọng nhướng mày, không chút che giấu sự chán ghét của mình.

"Cút"

Mặt anh phủ một tầng chán ghét, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói không kiên nhẫn.

Lúc này Phó Vọng hoàn toàn không giống bộ dáng vô hại trước Giản Lan, hoàn toàn là con người khác.

Nữ sinh kia xấu hổ, kiên trì nói "Tiểu ca ca, chúng em đang quay video, anh phối hợp một chút được không"

Cô ta vừa rồi chú ý tới Phó Vọng bởi vì diện mạo và khí chất của anh thật sự nổi bật. Còn chiếc xe anh lái nhìn qua là một phiên bản giới hạn, ít nhất cũng bảy con số.

Nếu chính mình có thể cùng anh quay video đăng lên mạng, khẳng định sẽ là độ hot lớn.

Cô ta rất tự tin vào mị lực của chính mình.

Phó Vọng vòng qua nữ sinh này, đi tới nam sinh đang quay mình.

"Xóa video đi" Môi mỏng thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống người kia, mang theo sự áp bách.

Nam sinh kia nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt lạnh lùng có chút e ngại, nhưng vẫn khăng khăng nói "Dựa vào cái gì?"

"Muốn tôi báo người xử lí sao?"

Phó Vọng còn không đến mức động thủ với một đứa bé, nên chỉ mở miệng uy hiếp.

Thời điểm anh dùng đôi mắt lạnh băng nhìn người nam sinh, thật khiến người ta liên tưởng đến động vật máu lạnh, có cảm giác tê dại da đầu.

Cuối cùng nam sinh kia vẫn đáp ứng, xóa đoạn video vừa rồi ngay trước mặt anh.

Phó Vọng trở lại xe rồi lái rời đi.

Trên đường trở về anh vẫn luôn suy nghĩ, vì sao thái độ của Giản Lan với anh lại đột nhiên thay đổi.

Dường như từ khi bọn họ ngẫu nhiên chạm vào tay nhau.

Vậy giả thuyết là, đối với việc chạm vào tay anh mà không có phản ứng khác thường là việc mang ý nghĩa đặc biệt với Lan Lan.

Có lẽ, cũng không phải giống như lúc đầu anh nghĩ rằng chứng ghét nam giới của Lan Lan đã hoàn toàn trị được.

Thời gian chờ đèn đỏ, Phó Vọng gọi điện thoại cho trợ lí Chu.

"Tra một chút xem thời điểm mấy hôm trước đóng phim, Giản Lan có ở phim trường nôn không"

"Được, Phó thiếu"

Tác giả có lời muốn nói: Vọng nhãi con, anh cao hứng sớm quá rồi _(:з" ∠)_