Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi - Chương 43



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sếp Du khí thế hừng hực gọi một cuộc điện thoại mà như lên chiến trường đánh nhau, toàn thân đều mệt mỏi.

Tô Tinh Thần bỗng có chút cảm thán, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì tài ăn nói cùng độ nhạy của mình vẫn khá ổn, ít nhất không làm cho mối quan hệ này rối tung lên.

Cho nên cơm trưa cứ vậy mà nấu, dù sao chủ nhà vốn dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, phần lớn nguyên nhân là do biết thưởng thức tay nghề nấu ăn của mình đúng không?

Tô Tinh Thần cũng không phải là loại vô tri thật.

Cậu trong lòng có dòng AC(1) chạy qua chuyên tâm chà chảo, bật lửa lên, dùng một miếng mỡ heo tráng qua chảo một lần(2).

Mãi tới khi miếng mỡ heo này bị chiên đến khô vàng, mặt ngoài chảo cũng được làm cho bóng loáng không dính nước.

Cách xử lý loại chảo mới chuyên dùng để nấu thức ăn cho tập thể này là do cha của Tô Tinh Thần dạy cho con trai mình trong bữa cơm hàng ngày.

Thanh niên cẩn thận làm một lần, trong lòng lẳng lặng nhớ đến người cha đã mất.

So với nỗi đau gặm nhấm trước kia, loại tưởng nhớ chầm chậm này đã tốt hơn không ít.

Tô Tinh Thần quay người ra khỏi nhà bếp, đến tầng hai của chủ nhà, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn còn thừa ngày hôm qua, gồm có sườn bò non đã được chặt khúc, tôm he, còn có sứa.

Nhiều nguyên liệu nấu ăn ngon như vậy, có thể làm một đĩa sườn tiêu đen!

Một đĩa tôm sốt tỏi!

Một đĩa nộm sứa!

Trong đó nộm sứa là món tủ của Tô Tinh Thần, cậu rất tự tin đối với năng lực gia giảm của mình.

Nhất định có thể khiến chủ nhà khen không dứt miệng, sau đó sẽ quên đi chuyện bị cậu lừa.

Trong lòng Tô Tinh Thần nghĩ như thế, vậy nên ba món này được làm rất cẩn thận.

Tục ngữ nói một canh ba món, trừ ba đĩa thức ăn này ra, Tô Tinh Thần nghĩ một lát, quyết định dùng rau cải sáng nay mình hái nấu một nồi canh cải với trứng vịt muối.

Hương vị kia vừa ngửi đã thấy một mùi tươi mát tự nhiên ập vào mũi.

Tô Tinh Thần hài lòng lấy ra một quả táo đỏ, phát huy kỹ thuật cắt rau thần thánh của mình, cẩn thận tỉa thành một đĩa táo thỏ.

Một mâm cơm này bày ra khiến người ta vui tai vui mắt.

Tô Tinh Thần nhịn không nổi, quay một đoạn video ngắn đăng lên tài khoản của mình, nói: “Giờ cơm đến rồi, hi vọng người ăn được mâm cơm này có thể thật vui vẻ!”

Còn có tình bạn bền lâu!

Học hành hay công việc đều suôn sẻ!

Cùng lúc đó, di động của Du Phong Hành đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở xa lạ khiến hắn hơi nhíu mày, tạp âm từ đâu ra thế kia?

Tất cả các thông báo chen chúc nhau trên điện thoại đều đã bị hắn thẳng tay xóa mất.

Không thể có cái nào lọt lưới được.

Sếp Du không giải thích nổi khó tránh khỏi có chút giận cá chém thớt, lúc này mới bỗng dưng nhớ ra, di động của mình hôm nay có cài thêm một ứng dụng mới.

“…” Đã xác định chính xác đối tượng, tất nhiên sẽ lập tức cầm di động lên kiểm tra.

Kết quả nhìn thấy trên thông báo viết, Tay không hái sao trời mà bạn theo dõi đã đăng một video mới, xin hãy vào xem.

Du Phong Hành nhấn vào không chút do dự, từ từ thấy một ổ “thỏ” đáng yêu xuất hiện trước mặt hắn, theo đó là âm thanh chúc phúc ngập tràn chân thành của thanh niên lượn lờ bên tai.

Sếp Du lạnh lùng xem xong toàn bộ video rồi tua đi tua lại N lần, kìm lòng không đặng mà liếc xuống ô thời gian dưới góc phải màn hình máy tính, bây giờ là mười một rưỡi.

Làm tròn số là thành giờ tan ca.

Mười lăm phút sau, sếp Du mệt mỏi xuất hiện trước cửa nhà mình.

Nhìn cửa nhà đóng chặt, người đàn ông đang nhập mật mã khóa cửa bỗng hơi động lòng, vô cùng hốt hoảng mà nghi hoặc, sao mình lại sinh ra tâm lý muốn về nhà ngay như vậy?

Thực tế khi mở cửa ra, bên trong vẫn trống rỗng, quạnh quẽ tới mức không thể gọi là nhà.

Không nghĩ ra nổi hắn có gì mà phải gấp?

Nhưng sau khi mở cửa, mùi thức ăn thơm phức bay tới, thành công tát vào mặt Du Phong Hành bôm bốp.

Phải biết nhà của hắn bây giờ đã không còn là căn nhà của ngày xưa nữa.

Bây giờ bên trong có một người bạn thần bí thay hắn ngày nấu ba bữa cơm, còn dọn dẹp nhà cho hắn.

Hệt như đang mơ vậy.

Du Phong Hành bước vào căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngập ngừng há miệng, trầm giọng nói với không khí một câu: “Tôi, về rồi…”

Tô Tinh Thần đứng một bên ghế sofa ngạc nhiên nhìn cảnh này, sau đó trong lòng ấm áp mà nở nụ cười: “Mừng anh về nhà.”

Tuy rằng chủ nhà không nghe thấy.

A, đúng rồi.

Tô Tinh Thần dùng di động gửi tin nhắn qua cho đối phương: Mừng ngài Du về nhà! ^^

Ting ting, di động rung lên.

Trái tim già cỗi của Du Phong Hành cũng theo đó mà rung động.

Nam nhân mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng gợn sóng lấy di động ra rũ mắt nhìn thử, thấy đó là tin nhắn của Tô Tinh Thần: “……”

Quả nhiên cậu ấy đang ở trong nhà!

Sếp Du hỏi: Cậu thấy được tôi à?

Tô Tinh Thần ngồi xuống, nhìn người đang đứng ngẩn ra cạnh cửa rồi lại nhìn tin nhắn mình gửi qua cho hắn, xấu hổ trả lời: Vâng, hôm nay ngài Du đeo chiếc cà vạt màu xanh lam, rất đẹp trai.

Sau khi gửi đi cậu lại lo lắng không thôi, thừa nhận có thể nhìn thấy ngài Du thì anh ấy có đấm mình bẹp dí không!

Sếp Du: ……

Sếp Du cúi đầu nhìn chiếc cà vạt sáng nay mình chọn đeo bừa, vậy mà cũng cảm thấy chiếc cà vạt bình thường không có gì nổi trội này trở nên sáng loáng chói mắt!

Hắn trả lời: Cảm ơn.

Sau đó cất di động đi, lại như thói quen hàng ngày mà bình tĩnh đổi giày, đi vào phòng ngủ, thay quần áo xong thì ra ăn cơm.

Tô Tinh Thần vẫn dùng bữa ở phòng bếp như mọi hôm.

Du Phong Hành biết thói quen này của cậu, hắn thường vừa ăn bữa trưa của mình vừa vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh trong bếp.

Dù chỉ nghe được một chút âm thanh thôi hắn cũng đã rất vui rồi.

Dù sao chúng cũng chứng minh được đối phương thật sự tồn tại, ở chung với hắn trong cùng một căn nhà.

Du Phong Hành lấy một miếng táo tây hình thỏ bỏ vào miệng cắn một cái, mùi vị tươi mát nháy mắt tràn ngập khoang miệng hắn, tựa như toàn thế giới chỉ còn dư lại vị ngọt…

Quá ngọt.

Du Phong Hành cảm thấy bản thân ăn không được thì cũng không nên lãng phí.

Cứ để cho Tô Tinh Thần ăn đi.

Sếp Du tự tìm được cho mình cái cớ, dứt khoát bưng đĩa thỏ con lên, chầm chậm đi tới cửa nhà bếp thì dừng lại.

Nếu như bước lên thêm một bước nữa, hắn có thể thấy được cảnh tượng trong nhà bếp.

Chủ nhà do dự rất lâu, cuối cùng vươn chiếc đĩa trong tay ra: “Tô Tinh Thần, đĩa hoa quả này cho cậu ăn đấy.”

Tay và tiếng của chủ nhà đột ngột xuất hiện, dọa Tô Tinh Thần sợ đến mức suýt vứt luôn bát cơm trong tay: “Hả?”

Sao lại phải cho cậu ăn?

Đột ngột quá.

Sếp Du rất tự giác: “Ngọt quá, tôi không thích ăn.”



Tô Tinh Thần ngẩn người, vậy, vậy ư? Nhưng trước đây táo tây cậu gọt đều bị ăn hết nhẵn mà.

“Mau tới lấy đi, giơ vậy mỏi tay quá.” Du Phong Hành đứng khuất bóng thúc dục, dứt khoát bỏ qua luôn vấn đề trọng lượng của mấy miếng táo này rất nhẹ.

Được rồi.

Tô Tinh Thần buông bát cơm trong tay xuống, đi qua cẩn thận đỡ lấy đĩa trái cây kia, nghĩ thầm, chắc là do chủ nhà không thích kiểu tỉa hình thỏ con ấu trĩ này.

Xem ra lần sau nên cắt cho chủ nhà thành mấy miếng hình học trừu tượng mới được.

Lúc Tô Tinh Thần đỡ lấy đĩa trái cây kia, cảm nhận được một thế lực thần bí lấy chiếc đĩa đi, trái tim Du Phong Hành như ngừng đập, mãi đến khi trong tay trống rỗng mới quay về được trạng thái bình thường.

Du Phong Hành thu tay, vân vê mấy đầu ngón tay của mình.

Tô Tinh Thần cầm đĩa thỏ con, bốc một con lên bỏ vào miệng, rắc một tiếng cắn đứt đầu thỏ: “Đúng là ngọt quá.”

Chẳng trách ngài Du không thích ăn.

Tô Tinh Thần mơ hồ nhớ lại, hình như chính miệng ngài Du cũng có nói qua bản thân không thích ăn đồ ngọt, ví dụ như bánh kem.

Ồ, như vậy là, ngài Du dù không biết cậu là Tô Tinh Thần, bản thân lại không thích ăn bánh kem, cố tình chạy qua tiệm bánh mua bánh ngọt làm quà tặng bạn?

Đây là thiên sứ thế gian nào đây?

Quả là bạn tốt điển hình của Trung Quốc!

Tô Tinh Thần vui vẻ ăn sạch đống thỏ trên đĩa.

Trước đó cậu nói với chủ nhà là có bạn mời cậu đi chơi kỳ nghỉ hè là thật.

Chẳng qua hành trình của mấy người bạn đó rất dày.

Nguyên cả một kỳ nghỉ hè đều ở ngoài bôn ba đây đó.

Du lịch kiểu vậy Tô Tinh Thần nuốt không trôi, cậu nhiều lắm cũng chỉ có thể ra ngoài đi một vòng mà thôi.

Cho nên lời mời của người bạn kia chỉ có thể từ chối trong nuối tiếc.

Trong lúc trò chuyện với bạn, người đó mới biết được cậu đang ở nơi nông thôn xa xôi hẻo lánh, hoảng sợ hỏi cậu có phải bị chán tới điên rồi không?

Tô Tinh Thần trả lời: Không chán chút nào.

Tuy là đang ở dưới chân núi, nhưng cậu có hai con chó, còn có một người bạn, muốn ăn gì thì lái xe đi mua, cuộc sống hàng ngày rất phong phú.

Buối tối lúc nhắn tin tám nhảm với chủ nhà, Tô Tinh Thần vô ý nói hớ: Hôm sau các bạn tôi xuất phát đi Lệ Giang rồi, hâm mộ bọn họ quá.

Một câu ngắn ngủn lại hàm chứa lượng thông tin thật lớn.

Sếp Du tỉnh táo lại ngay lập tức: Ồ? Cậu không đi à?

Tô Tinh Thần không sợ phiền phức, đánh vào cả hàng chữ dài ngoằng: Không đi, tôi không rời nhà quá lâu được, tôi đi rồi ai chăm mấy con gà với chó đây. Hơn nữa bọn họ đi lâu lắm, cả một mùa hè mà cứ đi như vậy tôi chịu không nổi.

Sếp Du: Ừ, hợp lý, vậy lần trước cậu đi Bắc Kinh ai chăm gà chăm chó?

Tô Tinh Thần: Chú Ngưu trong thôn chăm giúp, nhưng cứ quẳng chó cho ông ấy chăm cũng ngại.

Sếp Du: Vậy thì cũng đúng, nhưng đi chơi vài ba bữa chắc được nhỉ.

Tô Tinh Thần: Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy.

Sếp Du: Vậy cậu sắp xếp thời gian đi.

Tô Tinh Thần: Đương nhiên, mà chờ gà của tôi lớn thêm đã, bây giờ chúng vẫn còn nhỏ.

Sếp Du: ……

Lũ gà con đáng chết.

Thật ra Du Phong Hành cũng không nhất định cứ phải gặp Tô Tinh Thần mới được, hắn chỉ cảm thấy Tô Tinh Thần đang nhỏ mà mất cả cha lẫn mẹ thì có chút đáng thương mà thôi.

Hơn nữa gần đây Tô Tinh Thần tỏ ý ghét học, nhất định đã gặp phải biến cố trong cuộc đời.

Lúc này Tô Tinh Thần cần nhất là gì?

Rõ ràng cậu cần một người trưởng thành đủ lý trí đủ tỉnh táo ở bên cạnh giám sát dạy dỗ, giúp cậu vượt qua nghịch cảnh của cuộc sống.

Du Phong Hành là một người lăn lộn trong cuộc sống đó mà lớn lên, tuy không dám bảo là đã trải qua nhiều chuyện, thế nhưng ít nhất cũng nhiều hơn Tô Tinh Thần.

Sếp Du: Sau khi tạm nghỉ ở trường có chăm chỉ học hành không đấy?

Tô Tinh Thần chớp chớp mắt, không hiểu sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy, nhưng mà không sao, cậu vẫn rất vui lòng bắt kịp tiết tấu: Có!

Nếu như bị hỏi khi nào đi học lại thì cứ giả chết là được!

Sếp Du: Tôi biết cậu sẽ không trả lời về chuyện tạm nghỉ học, vậy thì tâm sự về chuyện ở trường của cậu đi.

Hắn đoán Tô Tinh Thần rất có thể là học sinh của một trường đại học hạng ba, không thể hỏi thêm nhiều.

Tô Tinh Thần: Ừm.

Nhắc tới trường học của mình, cậu vẫn luôn rất tự hào.

Tô Tinh Thần: Tôi là học sinh trường đại học A!

Người ngồi trong nhà vừa uống trà vừa cầm di động nhắn tin, thấy tin nhắn trả lời của Tô Tinh Thần thì phụt một tiếng, phun toàn bộ trà trong miệng ra ngoài.

“Khụ khụ… Đại học A…”

Đó không phải trường cũ của mình à…

Thằng nhóc Tô Tinh Thần này là học sinh trường đại học A?

Du Phong Hành quả thực nghi ngờ nhân sinh của mình tới cực điểm.

Sau khi lau khô vết nước quanh miệng đi, hắn trợn mắt hổ lên gọi điện thoại qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có biết đại học A là ước mơ của biết bao nhiêu người không?”

Mà người này, vất vả thi đậu xong lại tạm nghỉ học?

Du Phong Hành cảm thấy mình sắp tức chết rồi!

**************

Chú thích

(1) Dòng AC: Viết tắt của từ Alternating Current, tức dòng điện xoay chiều, chiều của dòng điện trong mạch luôn luôn thay đổi theo thời gian.

(2) Kỹ thuật bạn học Tô đang làm gọi là kỹ thuật á chảo, tức là chảo sâu lòng sau khi mua về phải qua công đoạn á chảo này để nó trở nên chống dính và chống rỉ sét, xước chảo. Cô nào có hứng thú có thể tìm hiểu thêm trên youtube nhé.

Sườn tiêu đen:



Tôm sốt tỏi:



Nộm sứa:



Canh cải trứng muối:



Táo thỏ:



Lảm nhảm: Cấp dưới sếp Du khi thấy ổng làm tròn giờ tan ca =)))

Đọc đầy đủ truyện chữ Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi, truyện full Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.