Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Túi Nhỏ Bên Ngực Trái - Chương 40



Edit: Thư Trương.

Kéo vải lụa màu đen hình con bướm ra, mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một cái túi nho nhỏ, cũng là màu đen, trơn mềm.

Cố Lẫm nhẹ nhàng bóp bóp, bên trong đồ vật là cái hình vuông, bóp rất mềm mại.

Chẳng lẽ thật sự là cục tẩy?

Anh liếc liếc mắt nhìn Nhan Niệm Niệm một cái, thấy ánh mắt tiểu nha đầu trốn tránh tựa hồ không dám nhìn anh, Cố Lẫm liền chấn động, cho dù là cục tẩy, vậy cũng là cục tẩy bạn gái tặng, anh nhất định phải biểu hiện sự ngoài ý muốn thật kinh hỉ mới được!

Kéo cái túi trơn ra, Cố Lẫm đem đồ vật bên trong lấy ra.

Là một cái móc chìa khóa nho nhỏ, hình vuông, ước chừng rộng khoảng ba ngón tay.

Bên ngoài được bọc plastic, bên trong là thêu chữ thập.

Đôi mắt Cố Lẫm lập tức sáng lên, "Niệm Niệm, đây là em tự mình thêu?"

Nhan Niệm Niệm thẹn thùng mà chớp chớp mắt, "Cái này làm rất tiện, em thêu cũng không tốt......"

"Nơi nào không tốt? Rõ ràng rất xinh đẹp!" Cố Lẫm yêu quý mà vuốt ve, đây quả thật là quà sinh nhật tiện nhất mà anh nhận được, ông ngoại tặng anh chiếc Rolls-Royce kia cũng phải gần ngàn vạn, cái này của tiểu nha đầu phỏng chừng cao nhất là một trăm, nhưng này thì thế nào, đây chính là cô tự làm, mặc kệ giá cả như thế nào, cũng là quà sinh nhật anh thích nhất.

Cố Lẫm nhìn kỹ hình vẽ trên mặt, "Niệm Niệm thích chó con sao?"

Nhan Niệm Niệm: "?"

Cố Lẫm: "Con chó nhỏ này rất đẹp."

Nhan Niệm Niệm: "...... Đó là con hổ con!"

Cố Lẫm: "...... À à, hổ con a, con hổ nhỏ này thật uy phong! Anh rất thích, Niệm Niệm từng nói, hai người chúng ta đều thuộc cung tiểu lão hổ."

Anh nói, nếu đem cái móc khoá kia nhìn kĩ, xác thật là xác thật là bản hoạt họa của hổ con.

Lật qua móc chìa khoá, một khác mặt cũng có hình thêu, lần này anh sẽ không nhận sai, đó là trái tim.

Bạn gái tự mình thêu trái tim cho.

Nhan Niệm Niệm thấy anh vuốt ve móc chìa khóa nửa ngày không nói chuyện, không biết anh có thích hay không, dù sao quà sinh nhật anh nhận được vẫn luôn vô cùng quý giá, cái này của cô cũng quá rẻ rồi.

"Cái kia......" Nhan Niệm Niệm chần chờ mở miệng, "Nếu anh không thích, sáng sớm em lại đi mua quà khác tặng cho anh." Dù sao cũng sinh nhật mười tám tuổi thành người của anh, cô vẫn là hy vọng anh có thể vừa lòng.

"Anh rất thích," Cố Lẫm ôm lấy cô, "Cảm ơn em, Niệm Niệm."

......

Ngày hôm sau vừa vặn là thứ bảy, Cố Lẫm sáng sớm liền mang theo Nhan Niệm Niệm đi ngoại ô.

Nhan Niệm Niệm ngồi ở trên ghế phụ, một đường đánh hà hơi, gia hỏa này ngày hôm qua ở trong phòng cô cọ xát đến hai ba lần, nếu không phải cô đuổi anh, đoán chừng anh muốn trực tiếp ngủ trên giường cô.

Cô ngủ không được, Cố Lẫm lại thần thái sáng láng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng thức đêm, dưới mí mắt trắng nõn sạch sẽ, cũng không có quầng thâm mắt.

Nhan Niệm Niệm oán niệm mà liếc nhìn anh một cái.

Cố Lẫm cười sờ sờ đầu cô, "Ngủ một lát đi."

Nhan Niệm Niệm chỉnh chỗ ngồi cho yên ổn một chút, nhắm hai mắt lại.

Tới ngoại ô, cùng ông ngoại hàn huyên trong chốc lát, khách liền liên tục mà tới.

Cố Lẫm chỉ mang theo một mình Nhan Niệm Niệm một thân thích tương đối thân cận, cái khác liền không quản.

Cố Dao vẫn luôn đi theo Liễu Như Chân, Cố Tiêu còn chạy lung tung chơi, nhưng mà so với khi ở nhà họ Cố cậu ta đã thu liễm rất nhiều, ít nhất không có đụng vào người, cũng không có la to.

"Anh đừng luôn đi theo em" Nhan Niệm Niệm đẩy đẩy Cố Lẫm, "Anh đi bồi ông ngoại đi."

Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của anh, người đến là nể mặt mũi của ông ngoại, Cố Lẫm là nhân vật chính của tiệc sinh nhật không thể không lộ mặt.

Lại nói, Cố Đồng Bằng rất biết mượn cảnh phong của ông mà dựa, Cố Lẫm thân là cháu ngoại, hẳn là phải luôn bên cạnh ông.

Cố Lẫm không tình nguyện mà hướng đến chỗ ông nhìn xung quanh vài lần, dặn dò nói: "Vậy em đừng chạy loạn, đợi chút anh liền trở về."

Nhan Niệm Niệm nở nụ cười, "Biết rồi, mau đi đi." Lại nói tiếp, cái nhà này của ông thật sự là quá lớn rồi, cơ hồ giống như trang viên, nếu cô chạy đi đâu đó, Cố Lẫm thật đúng là tìm không thấy, nhưng mà, dù sao cô cũng luôn mang theo di động, hơn nữa, cô cũng không định chạy loạn.

Cố Lẫm rời đi, Nhan Niệm Niệm ngồi trên sô pha chơi điện thoại một lát.

Cô đối khách khứa không có gì hứng thú, chỗ này là một góc, an tĩnh không có người khác quấy rầy, cô rất là tự tại.

Cầm một cây chocolate trên bàn trà, mới vừa nhét vào trong miệng, Cố Dao liền tới đây.

Cô ta hôm nay cố tình ăn diện quá mức, một thân váy dài lông dê màu trắng gạo, phác hoạ thân hình cao gầy yểu điệu, tóc xoã tung mà búi thành một cuộn trên đầu, dùng một cái kẹp tóc bằng kim cương, đã thanh xuân hoạt bát lại ưu nhã quý khí, không hổ là lớn lên ở hào môn.

"Niệm Niệm." Cố Dao ngồi ở bên cạnh cô, để ly sữa trong tay lên bàn trà.

Nhan Niệm Niệm nhíu mày một chút, cô đoán chừng ly sữa bò này hẳn không phải Cố Dao uống, bởi vì cô ta trang điểm môi tinh xảo khẳng định không có biện pháp trực tiếp dùng cái ly uống, mà cái ly cũng không có cắm ống hút.

Chẳng lẽ là Cố Dao hạ dược gì đó không thể nói trong cái ly, dùng để đối phó mình?

Cố Dao sẽ không tốt bụng như vậy, sau khi hai người nổi lên xung đột, cô khẳng định sẽ không uống thứ Cố Dao đưa đến.

Cố Dao cười cười, "Không nghĩ tới Niệm Niệm cũng tới, nơi này bạn bè thân thích em đều không quen biết đi, muốn chị giới thiệu giúp em hay không?" "Không cần."

Nhan Niệm Niệm đối với loại khoe khoang ấu trĩ này không có hứng thú gì.

Cố Dao cũng không miễn cưỡng, "Em có nhìn thấy Cố Tiêu không?"

"Không có." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, vừa mới bắt đầu Cố Tiêu còn đang chạy loạn, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu, biệt thự lớn như vậy, bên ngoài đình viện còn lớn hơn nữa, không thấy người chuyện bình thường.

"Chị còn có việc, rời đi một chút," Cố Dao đứng lên, "Niệm Niệm, phiền em một chút, đợi chút nhìn thấy Cố Tiêu, nhớ rõ kêu nó uống hết ly sữa này, đây là sữa hạnh nhân mà nó thích nhất."

Không chờ Nhan Niệm Niệm trả lời, Cố Dao liền rời đi.

Nhan Niệm Niệm buông di động, nhìn chằm chằm ly sữa hạnh nhân trên bàn trà trong chốc lát, duỗi tay bưng tới, nhìn qua hai bên không người, để lên chóp mũi ngửi ngửi.

Quả thật là sữa hạnh nhân, có mùi hạnh nhân đặc thù.

Nhưng là cẩn thận ngửi, bên trong trộn lẫn một chút hương vị khác.

Nhan Niệm Niệm nín thở tập trung, tinh tế phân biệt, đó là mùi đậu phộng.

Mà Cố Tiêu, dị ứng đậu phộng, cái loại này vô cùng nghiêm trọng, một khi uống xong vài phút sau liền xảy ra chuyện.

Nhan Niệm Niệm cười, Cố Dao đây là vì chỉnh cô, khiến Cố Tiêu phải dính vào.

Cô tin tưởng Cố Dao đã chuẩn bị tốt, Cố Tiêu sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tuyệt đối sẽ gặp một phen thống khổ tra tấn, mà đến lúc đó, cô người đem ly sữa bò có chứa đậu phộng đưa cho Cố Tiêu, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của bữa tiệc sinh nhật.

Nhan Niệm Niệm cẩn thận nhớ lại một chút, cô biết Cố Tiêu bị dị ứng đậu phộng là thông tin của kiếp trước, một đời này, cô chỉ ăn sáng ở nhà họ Cố, mà bữa sáng cũng là được đầu bếp trong nhà chuẩn bị, tất nhiên sẽ không bỏ đậu phộng, cũng không có người cố ý nói qua chuyện này.

Cho nên, Cố Dao rất rõ ràng, cô không biết Cố Tiêu dị ứng đậu phộng, cho dù có ngửi thấy mùi đậu phộng trong ly sữa này, cũng sẽ không biết đây có nghĩa là gì.

Nhưng nếu Cố Tiêu phát tác lên, Cố Dao khẳng định sẽ làm trò trước mặt mọi người, nói đã từng nói cho cô biết chuyện này, chỉ trích cô rõ ràng biết Cố Tiêu dị ứng đậu phộng, còn muốn đem sữa chứa đậu phộng cho nó uống, quả thật là phát rồ.

Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn lại, phát hiện đã không thấy thân ảnh của Cố Dao, cũng đúng, Cố Dao chỉ cần có khả năng, liền sẽ tận lực tránh cho bản thân xuất hiện ở hiện trường, như vậy có thể bớt việc mà trốn được hiềm nghi.

"Lộc cộc ——" Cố Tiêu chạy chậm vọt tới đây, cũng không biết nó chơi ở đâu, đầu toàn mồ hôi, chạy đến lấy ly sữa hạnh nhân trên bàn.

Nhan Niệm Niệm tay nhanh mắt lẹ, bưng sữa hạnh nhân lên, để ngã xuống khay bàn trà, cô thậm chí còn kịp lấy chocolate ra khỏi khay, đó là Cố Lẫm chuẩn bị cho cô.

"Cô——" Cố Tiêu trợn tròn mắt.

Nhan Niệm Niệm cười, đem cái chocolate vừa mở vỏ bỏ vào ly, cái ly sữa bò này hoàn toàn thành rác rưởi.

Cố Tiêu "Oà ——" một giọng nói khóc lên, âm thanh rung trời, mọi người đều nhìn qua đây.

Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ mà nhíu nhíu mày.

Nói thật, cô cũng không để ý Cố Tiêu có thể bị dị ứng hay không, nếu đây không phải sinh nhật Cố Lẫm, cô nhất định sẽ tùy ý để Cố Dao phát huy, cuối cùng lại vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô ta.

Ngẫm lại xem, chị em tình thâm người chị lại vì hãm hại người khác, thà rằng dùng em trai làm bè, khiến em trai lâm vào nguy hiểm và thống khổ. Lúc cuối vạch trần tất cả mọi thứ, nhất định rất xuất sắc.

Nhưng đây là tiệc sinh nhật của Cố Lẫm, sinh nhật mười tám tuổi của anh, rất quan trọng, rất có ý nghĩa.

Nhan Niệm Niệm không nghĩ phá hư một ngày tốt đẹp như vậy.

Tuy rằng Cố Tiêu khóc đến quá giả, nhưng lực phát tác lại rất nhanh.

Rất nhanh liền có người tới đây dò hỏi là chuyện như thế nào, các tân khách đồng thời nhìn lại đây, Cố Lẫm trầm khuôn mặt, đi nhanh mà đến.

Tiếng khóc của Cố Tiêu vang tận mây xanh, trên mặt lại không có nước mắt, chỉ vào Nhan Niệm Niệm lên án cô làm đổ ly sữa của mình.

Nhan Niệm Niệm cười nói: "Ly này vừa rồi tôi làm dơ, lại không phải vật hiếm lạ gì, kêu nhà bếp chuẩn bị một ly khác là được."

Liễu Như Chân cũng chạy đến, khóe mắt hoảng loạn thoáng nhìn lão gia tử đã nhíu mày, cuống quít mang Cố Tiêu đi.

Cố Lẫm ngồi ở bên cạnh Nhan Niệm Niệm, nhìn sữa bò trên bàn trà, thấp giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

"Không có việc gì." Nhan Niệm Niệm cười nói: "Em chính là không muốn nó uống."

Cố Lẫm nhìn cô thật sâu một cái, tiểu nha đầu khẳng định là có nguyên nhân, nhưng mà hiện tại nhiều người nhiều miệng, tiểu nha đầu không muốn nói, chờ xuống dưới hỏi lại là được.

Ăn xong cơm trưa, Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm liền rời đi.

Nhìn bộ dáng Nhan Niệm Niệm nước mắt lưng tròng, Cố Lẫm vừa buồn cười lại đau lòng, "Ngoan, trước nhắm mắt lại, tới biệt thự rồi em ngủ trưa một chút."

Tiểu nha đầu vốn dĩ thành thói quen ăn xong cơm trưa rồi ngủ một chút, lúc này đúng là thời gian cô mệt rã rời, hơn nữa tối hôm qua anh ầm ĩ đến mức cô ngủ không được, khẳng định là rất khó chịu.

Nhan Niệm Niệm mơ mơ màng màng mà lẩm bẩm một câu, nhắm hai mắt lại.

Cố Lẫm lái xe thật sự rất vững vàng, tới biệt thự rồi Nhan Niệm Niệm cũng không tỉnh, anh không gọi cô, tay chân nhẹ nhàng mà bế cô lên đến trên phòng ngủ, đưa cô tới giường lớn, cởi giày cho cô.

Vốn đang muốn giúp cô cởi áo khoác, nhưng tiểu nha đầu quá không phối hợp, chỉ là tay áo không cởi xuống được, Cố Lẫm cũng chỉ có thể để cô như vậy.

Hơn hai mươi phút sau, Miêu Thú, Kim Nhai tới, vừa đến cổng lớn liền thấy Cố Lẫm đứng ở trong.

"Anh ——" Kim Nhai vừa muốn nhiệt tình mà hô to một tiếng, liền thấy Cố Lẫm ngón trỏ để ở bên môi, làm cái động tác im lặng.



Từ "Lẫm" đằng sau bị Kim Nhai nuốt vào trong bụng, cậu ta nuốt nuốt nước miếng, rón ra rón rén mà đi đến bên cạnh Cố Lẫm, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, anh Lẫm, tình huống như thế nào?"

Miêu Thú cũng theo tới đây, "Xảy ra chuyện gì? Ai tới?"

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, "Ai cũng không có tới, tối hôm qua Niệm Niệm không ngủ được, đang ở trên lầu bổ sung một giấc."

"Nga, em gái Nhan không ngủ được......" Kim Nhai đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Lẫm, "Không phải chứ, anh Lẫm, tối qua anh không phải làm việc gì đó chỉ người trưởng thành mới làm được chứ?"

Miêu Thú cũng cau mày nhìn Cố Lẫm, lén lút trên dưới đánh giá, tựa hồ muốn xem xem có gì lạ hay không.

Cố Lẫm cho mỗi người một cái tát, "Ông đây là hạng người như vậy sao?!"

Kim Nhai gãi gãi đầu, "Theo lý thuyết không phải, nhưng nếu đối tượng là em gái Nhan thì, kia khó có thể nói."

Miêu Thú gật gật đầu, thâm sâu chấp nhận.

Cố Lẫm nhịn không được cười một tiếng, tối hôm qua quả thật anh nhịn đến vất vả, ổ chăn ấm áp dễ chịu, tiểu nha đầu thơm tho mềm mại, nếu không phải cô còn nhỏ, anh có khả năng sẽ thật sự làm gì đó.

"Vậy, anh Lẫm," Kim Nhai hỏi, "Chúng ta còn đi ra ngoài chơi không?"

Vốn dĩ bọn họ hẹn buổi chiều đi ca hát, Cố Lẫm không muốn đánh thức Nhan Niệm Niệm, "Không đi, lên phòng trước."

Vào phòng ai cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, ngay cả cùng dì Tiết chào hỏi đều nhẹ nhàng, dì Tiết cười không ngừng, biết Nhan Niệm Niệm ở trên lầu ngủ, tay chân nhẹ nhàng mà đưa cho bọn họ một chút đồ ăn.

Ngồi hoài không được, Cố Lẫm đã phát cho mỗi người một quyển sách, đều là sách luyện tập.

"Không phải chứ anh Lẫm." Kim Nhai trợn tròn mắt, ngày thường học tập đã đủ nỗ lực, cậu ta lớn như vậy cũng chưa từng nghiêm túc học tập qua bao giờ, cảm giác từ lúc quen biết Nhan Niệm Niệm, trong khoảng thời gian này học tập luôn là thời gian chính của cậu ta, thật vất vả ăn sinh nhật anh Lẫm, mọi người muốn cùng nhau đi ca hát thả lỏng, không nghĩ tới, lại là một quyển sách luyện tập.

Cố Lẫm mắt đen híp lại, anh liếc mắt một cái, "Chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước."

Kim Nhai không tiếng động mà kêu rên, nhận mệnh mà cầm lấy bút.

Lúc Mạnh Hiểu Viên tới, Cố Lẫm không ở bên ngoài chờ, dù sao Mạnh Hiểu Viên này cũng không giống Kim Nhai la to đánh thức tiểu nha đầu như vậy, nhưng dì Tiết thấy, chủ động nghênh vào trong, "Nhỏ giọng chút, Niệm Niệm còn chưa tỉnh ngủ."

"Dạ......" Mạnh Hiểu Viên không hiểu mà vào phòng, lầu một phòng khách lớn, ba người đang ở bên cạnh bàn tiệc lớn vùi đầu vào học.

Mạnh Hiểu Viên theo bản năng mà lấy di động ra nhìn nhìn, không sai nha, ngày 11 tháng 6, thứ bảy, sinh nhật lão đại.

"Mọi người ——" Nói còn chưa dứt lời, ba người ngồi trên bàn ăn đồng thời ngẩng đầu lên, dựng thẳng ngón tay lên, "Shhh——"

Lúc này Mạnh Hiểu Viên mới nhớ tới dì Tiết nói "Niệm Niệm còn chưa tỉnh ngủ", cô ấy thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chỉ chỉ trên lầu, "Niệm Niệm làm sao vậy?"

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, "Cô ấy nha, tối hôm qua quá kích động, không ngủ được."

Quá kích động? Mạnh Hiểu Viên nghi hoặc mà cau mày, không chờ cô ấy suy nghĩ cẩn thận cái gì, Cố Lẫm liền ném quyển sách đến trước mặt cô ấy, Kim Nhai bổ sung nói: "Chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước."

Mạnh Hiểu Viên có chút há hốc mồm, bọn họ ngày thường đã đủ nỗ lực, hôm nay là cuối tuần lại là lão đại ăn sinh nhật mới chuẩn bị thả lỏng một chút, không nghĩ tới còn phải học tập.

Miêu Thú nhìn thấy cô cầm sách phát ngốc: "Cậu lần này thi xếp hạng toàn khối tăng hạng, lại nỗ lực một phen, lần sau còn có thể tiến bộ."

Vừa nói như vậy, Mạnh Hiểu Viên hăng hái, đúng rồi, lại đọc thêm nhiều sách, lần sau còn có thể tiến bộ nhiều hơn một người!

Lại nói tiếp, sau khi thi xong, trừ bỏ Nhan Niệm Niệm, bọn họ bốn người tất cả đều tiến bộ, cha mẹ Kim Nhai và Miêu Thú vui mừng không ngừng, còn đặc biệt đi đến đến biệt thự tặng đồ không ngừng.

Lúc Nhan Niệm Niệm tỉnh ngủ, cũng đã hơn ba giờ chiều, cô bò dậy rửa mặt, đi thư phòng và phòng ngủ của Cố Lẫm cũng chưa tìm được người, dọc theo thang lầu xuống dưới, liếc mắt một cái liền thấy bốn người đang ở lầu một.

Vây quanh bàn kế bên bàn tiệc lớn, mỗi người đều vùi đầu khắc khổ học tập.

Cố Lẫm cảm giác được cô trước, ngẩng đầu, vẫy tay, "Niệm Niệm, tỉnh ngủ?"

Nhan Niệm Niệm nắm tóc, vừa không dám tin lại ngượng ngùng, "Em, em...... Ngủ đến ngày hôm sau sao?" Không thể nào, sinh nhật bạn trai, cô ngủ qua ngày hôm sau?

Kim Nhai "Ha ——" một tiếng bật cười, yên lặng hơn nửa ngày, cũng nghẹn chết cậu ta.

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, "Không có, em mới ngủ được hai tiếng."

"Vậy mọi người vẫn đang luôn học tập ở đây?" Nhan Niệm Niệm khó hiểu, hôm nay chính là sinh nhật Cố Lẫm, cho dù vì chờ cô không đi ca hát, ít nhất cũng nên đánh bài nói chuyện phiếm gì đó chứ, bộ dáng khổ sở học bài này, làm cô cho rằng sinh nhật Cố Lẫm đã qua xong rồi chứ.

"Chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước." Bốn người trăm miệng một lời.

Nhan Niệm Niệm có chút cảm động, nhìn xem, ở người cô dẫn dắt, bọn nghỉ này nỗ lực đến mức nào a. Cô cười tủm tỉm gật gật đầu, "Tốt, tốt đều là em bé ngoan."

Mặt bốn người đều đen.

Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, cao ngạo mà nâng cằm lên, bễ nghễ mọi người, "Mọi người đều là đưa trẻ nhỏ, ông đây là người trưởng thành!"

Nhan Niệm Niệm nhanh chóng mà từ cầu thang chạy xuống, "Người trưởng thành, thật xin lỗi, em ngủ quên, cái kia, chúng ta đi ca hát?"

Vài người hoan hô một tiếng, đều từ bàn bên cạnh bàn tiệc lớn nhảy dựng lên.

Cố Lẫm đã sớm chuẩn bị ghế lô ở KTV, lần trước ca hát gặp Đỗ Cai, lần này anh cố ý chọn nơi khác, miễn cho tiểu nha đầu nhớ tới hồi ức không tốt đẹp.

Ca hát đến 6 giờ, năm người lại đi ăn cơm, bọn họ trước tiên cùng dì Tiết nói tối không quay về ăn.

"Lão đại, chúng ta ăn cái gì?" Mạnh Hiểu Viên hỏi.

Dù sao cũng là sinh nhật Cố Lẫm, mọi người đều nhìn anh, Cố Lẫm nhìn lướt qua Nhan Niệm Niệm, "Ăn lẩu." Tiểu nha đầu thích ăn lẩu.

Vẫn là đi chỗ lần trước, Nhan Niệm Niệm muốn ăn vật cáy rát đáy nồi, bị bốn người cùng nhau từ chối, đành phải ủy khuất chọn món cà chua không cay.

Còn lại bốn cái đều cay, chỉ là độ cay không giống nhau mà thôi.

Nhan Niệm Niệm mắt trông mong mà nhìn, Mạnh Hiểu Viên thật sự chịu không nổi đôi mắt nhỏ khát vọng kia của cô, gắp cho cô một cây đu mạch, "Chỉ một cây này thôi nha, nhiều thì không có đâu."

Nhan Niệm Niệm kinh hỉ mà nhận lấy, quay đầu lại nhìn chằm chằm Cố Lẫm.

Cố Lẫm: "......"

Kiên trì trong chốc lát vẫn không ngăn cản được ánh mắt nóng bỏng kia của cô, Cố Lẫm cho cô một cục thịt, thứ này cho dù dính cay cũng sẽ không cay đến độ như rau củ, "Chỉ một miếng này thôi, nhiều thì không có."

Nhan Niệm Niệm vui vẻ phát hiện bí quyết, quay đầu nhìn chằm chằm Kim Nhai.

Kim Nhai ăn vui về vô cùng, bị ánh mắt sáng quắc của cô mà nhìn như vậy, cũng ăn không vô nữa.

Ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lẫm không có phản đối, cầm đôi đũa, gắp cho cô một khúc ngó sen, "Chỉ có một một khúc này thôi, nhiều thì không có!"

Nhan Niệm Niệm vui tươi hớn hở mà nhận lấy, không đợi cô nhìn phía Miêu Thú, Miêu Thú đem chiếc đũa vừa rồi Kim Nhai dùng lấy lại đây, gắp cho cô một cây phấn mang, "Chỉ có một cây này thôi, nhiều thì không có!"

Mạnh Hiểu Viên cười đến bụng đau, "Niệm Niệm, cậu thật đúng là —— như thế nào như là kẻ xin ăn của tất cả mọi người vậy?!"

Cố Lẫm hừ một tiếng, "Không sai, giống như kẻ xin ăn của người khác cũng không ngại!"

Nhan Niệm Niệm mới không để ý tới bọn họ, mỹ mãn mà ăn.

Cơm nước xong, mọi người liền ai về nhà nấy, để thời gian buổi tối lại cho Nhan Niệm Niệm và Cố Lẫm.

Nhan Niệm Niệm cau mày, "Cố Lẫm, anh nói xem có phải mấy người bọn họ đã biết cái gì đó hay không?"

"Biết cái gì?" Ăn lẩu xong trên người sẽ luôn dính mùi, Cố Lẫm tắm rửa một cái, thay đổi quần áo, nhìn bản thân tươi mới mát mẻ mới tới tìm Nhan Niệm Niệm.

Nhan Niệm Niệm bắt lấy máy sấy, tóc còn ướt nước, cô nghiêng đầu nhìn Cố Lẫm, "Bọn họ cơm nước xong liền rời đi, có phải biết hai người chúng ta hay không...... Liền cái kia...... Cái kia quan hệ......"

Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên, "Biết thì thế nào?" Mọi người lại không phải người mù, trước khi anh và tiểu nha đầu xảy ra quan hệ, khẳng định đã phát hiện manh mối.

"Ngược lại cũng không thể nào......" Nhan Niệm Niệm gãi gãi đầu, lấy ra một tay đầy nước.

Cố Lẫm lấy máy sấy trong tay cô, mở ra, âm thanh "Ô ô ô ——" vang lên, anh một tay cầm máy sấy, một tay vuốt tóc dài của cô.

Nhan Niệm Niệm từ trong gương nhìn anh, gia hỏa này, còn rất giống mô giống dạng, anh còn biết không thể cứ để thổi mãi một nơi, di chuyển máy sấy loạng choạng qua lại.

Sấy tóc xong, Cố Lẫm đem máy sấy thả ra, "Buổi tối muốn làm cái gì?"

"Học tập?" Nhan Niệm Niệm hỏi.

Cố Lẫm đen mặt, buổi chiều học tập đó là vì để làm an tĩnh không quấy rầy cô ngủ, tiểu nha đầu sẽ không cho rằng ăn sinh nhật anh liền thật sự có thể tiếp nhận học tập một ngày đi?

Nhan Niệm Niệm nở nụ cười, "Anh không có làm gì nữa, vậy nghe em hát được không?"

Ánh mắt Cố Lẫm sáng lên.

Tiểu nha đầu hát rất dễ nghe, nhưng chưa bao giờ chủ động hát, buổi chiều lúc đi ca hát, cô cũng không hát được mấy bài, anh căn bản là nghe không có đã nghiện.

Nhan Niệm Niệm kéo tay anh đến phòng đàn, "Em có một quyển khúc phổ, đều là do em từ nhỏ đến lớn viết ra, còn chưa từng cho người khác nghe qua, anh trai, anh làm người nghe đầu tiên, được không?"

"Người đầu tiên nghe?" Trong lòng Cố Lẫm một trận kích động.

Đàn ghi-ta cùng dương cầm đều ở phòng đàn, Nhan Niệm Niệm trước tiên ôm đàn ghi-ta, "Khụ khụ, cái kia, bài hát đầu tiên là năm em mười tuổi hát, ấu trĩ vô cùng ——"

Cố Lẫm ngồi ở một bên, chân dài lười biếng mà vắt chéo, "Hát từng bài." Mặc kệ rất ấu trĩ, anh cũng phải nghe khúc phổ của tiểu nha đầu nghe qua từ đầu đến đuôi một lần

Nhan Niệm Niệm ngón tay gảy nhẹ, âm phù vang lên, "Con bướm phe phẩy cánh, chuồn chuồn giống cái phi cơ trực thăng, con kiến nhỏ vội vàng khuân vác bánh mì......"

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên ý cười, xác thật ấu trĩ, căn bản chính là nhạc thiếu nhi, mặc kệ là giai điệu ca từ hay là ý cảnh, so với ca khúc mà cô đưa cho Hạ Duy đều kém xa.

Một bài tiếp một bài, Nhan Niệm Niệm đột nhiên ngừng lại.

Cố Lẫm: "Làm sao vậy? Mệt mỏi liền nghỉ một lát đi."

"Không phải," Nhan Niệm Niệm nhìn chằm chằm khúc phổ, "Bài này đàn ghi-ta và dương cầm phải cùng nhau đệm nhạc, em tự mình đàn đệm nhạc dương cầm trước, sau đó lại đàn ghi-ta."

Cô khó xử mà nhấp môi, "Đã lâu không đàn, đệm nhạc của dương cầm cũng không biết để chỗ nào rồi." Từ Tân Thành dọn đến Yến Thành, cha lại vừa mới mất, binh hoang mã loạn, cô cũng không có tâm tình thu thập, chỉ đem thứ quan trọng nhất mang đi.

Cố Lẫm đứng lên, đi qua bên cạnh cô, khom lưng nhìn khúc phổ.

Đàn ghi-ta tương đối phức tạp, nhưng nhạc đệm dương cầm lại tương đối đơn giản.

Cố Lẫm nhìn chằm chằm khuông nhạc một lát, "Anh thử xem?"

Nhan Niệm Niệm kinh hỉ mà ngẩng đầu, "Anh trai?!"

Cố Lẫm ngồi vào ghế đàn, ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua các phím đàn, dù sao anh cũng từng là vương tử dương cầm, tuy rằng sau này không chơi, nhưng từ nhỏ tôi luyện tài nghệ, đã khắc vào trong đầu.

Nhan Niệm Niệm nhạc khúc phổ đặt tới trước mặt anh, ngồi ở bên cạnh anh, ôm đàn ghi-ta, nhấp môi cười.

Đọc đầy đủ truyện chữ Túi Nhỏ Bên Ngực Trái, truyện full Túi Nhỏ Bên Ngực Trái thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Túi Nhỏ Bên Ngực Trái


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.